Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, đặt chén rượu xuống bàn, ánh mắt lướt qua những món ăn khác trên bàn.
Cổ Nghĩa Bình thấy chàng không uống, trên mặt thoáng một nét không vui: “Thiệu công tử đây là chê nơi thôn quê của chúng tôi…”
Lời còn chưa nói xong, bên ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng “ầm ầm ầm” dữ dội.
Lực gõ rất mạnh, như thể muốn đập thủng cả cánh cổng sân.
Cổ Nghĩa Bình tức thì bực bội, lớn tiếng gọi: “Con dâu cả, con dâu cả mày đang làm gì vậy? Có người gõ cửa, còn không đi xem?”
“Con, con đi xem ngay đây.”
Khương thị dưới bếp vội vàng đứng dậy, chạy nhanh ra sân, mở cổng lớn.
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, Khương thị sững người: “La, La Khỉ con còn sống à… Sao con lại đến đây?”
La Khỉ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, miệng nhỏ mím chặt, không nói một lời, đột nhiên đưa tay đẩy nàng sang một bên, rồi chạy nhanh vào trong.
Sắc mặt Khương thị biến đổi, lập tức đuổi theo.
La Khỉ đã chạy đến nhà bếp, nhìn bàn ăn đầy ắp trước mặt, cùng với Thiệu Thanh Viễn và Cổ Vân Đông đang ngồi bên bàn, hung hăng cắn môi.
Cố Vân Đông cũng vô cùng kinh ngạc, đây không phải là đứa trẻ lúc trước đã gặp sao?
Cổ Nghĩa Bình càng phắt một cái đứng dậy: “La Khỉ, sao con lại ở đây? Con đến đây làm gì?”
“La Khỉ, đây không phải là nơi con nên đến, mau trở về đi.” Tống thị cũng la lên, sau đó quay sang mắng Khương thị đang đuổi theo vào: “Mày làm sao vậy? Bảo mày đi mở cửa, mày lại để con nha đầu này vào, đồ vô dụng.”
Khương thị liền đến kéo La Khỉ.
La Khỉ né người tránh được, nàng lại ngẩng đầu nhìn Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn.
Ngay sau đó hung hăng dậm chân một cái, ánh mắt dừng lại trên chiếc khăn trải bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày thường không có chiếc khăn trải bàn này, ở nơi thôn quê ai ăn cơm mà còn trải khăn trải bàn chứ? Đây là vì để chiêu đãi quý khách như Thiệu Thanh Viễn nên mới đặc biệt lôi từ đáy hòm ra, cũng chỉ là làm màu cho ra vẻ họ rất có nghi thức mà thôi.
Lúc này lại tiện cho La Khỉ, nàng trực tiếp nắm lấy một góc khăn trải bàn, rồi dùng sức, hung hăng giật mạnh.
‘Xoảng’ một tiếng, toàn bộ thức ăn, rượu trên bàn đều đổ nhào.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Tất cả mọi người ở đó đều không lường trước được hành động của nàng, toàn bộ không thể tin nổi nhìn cô bé nhỏ gầy trước mặt.
Sau khi La Khỉ giật hoàn toàn chiếc khăn trải bàn ra, bát đĩa trên bàn cũng “loảng xoảng” rơi xuống đất.
Vỡ mất mấy cái bát không nói, những món ăn kia thì hoàn toàn không thể ăn được nữa.
Người nhà họ Cổ hung hăng hít một ngụm khí lạnh, Khương thị đứng phía sau càng sắc mặt đại biến.
Mao thị hét lên một tiếng: “A… La Khỉ mày làm gì vậy? Mày có biết bàn ăn này đối với nhà tao quan trọng thế nào không?”
Hai đứa con trai của nàng ta cũng tức giận: “La Khỉ, mày muốn c.h.ế.t à.”
Tống thị càng một tay ôm n.g.ự.c một tay chỉ vào La Khỉ, ngón tay run rẩy: “Đồ con hoang, đồ tiện nhân, mày dám, mày dám làm ra chuyện như vậy, hôm nay, tao đánh c.h.ế.t mày…”
Bà ta đứng dậy, không nói hai lời liền vớ lấy chiếc ghế dưới đất, ném về phía La Khỉ.
La Khỉ một tay ném chiếc khăn trải bàn xuống đất, sau đó xoay người bỏ chạy.
Đồng tử Cố Vân Đông co lại, nhanh chóng đuổi theo.
Những người khác trong nhà họ Cổ cũng muốn đuổi theo, Thiệu Thanh Viễn lại đột nhiên ném xuống một quả bom: “Thức ăn có độc!!”
Tất cả mọi người như bị điểm huyệt, kinh ngạc đứng yên tại chỗ.
Chỉ có Khương thị, sắc mặt trắng bệch.