Thiệu Thanh Viễn không màng đến người nhà họ Cổ, cũng lập tức đuổi ra ngoài.
Chỉ là chàng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Cố Vân Đông mà thôi.
Cố Vân Đông bước chân như bay, lần này tuy không bị La Khỉ bỏ lại quá xa, nhưng vẫn giữ một khoảng cách không gần không xa. Chẳng mấy chốc đã thấy cô bé vào một sân viện rách nát.
Cố Vân Đông đứng tại chỗ một lát, đợi đến khi Thiệu Thanh Viễn đuổi kịp, mới lên tiếng: “Thức ăn đó thật sự có độc sao?”
Lúc đó nàng đã chạy xa, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được một câu như vậy.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Ừm, ít nhất trong rượu có.” Loại độc dược mà kẻ hạ độc sử dụng không phải loại tốt, mùi vị rất đặc biệt, với một người am hiểu dược liệu như chàng, tự nhiên có thể ngửi ra được.
Mà nếu đã muốn hạ độc, thì không có khả năng chỉ hạ trong rượu.
Cố Vân Đông nghe vậy, quay đầu nhìn về phía sân viện kia. Vậy là, cô bé tên La Khỉ đó cũng biết chuyện này, nên mới ra tay giật khăn trải bàn?
“Đi, chúng ta vào xem thử.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, hai người cùng đi đến trước cổng sân.
Cố Vân Đông định đưa tay gõ cửa, bên trong lại đột nhiên vọng ra tiếng chén đĩa rơi vỡ.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau, không còn bận tâm nhiều nữa, đẩy thẳng cửa bước vào.
Vừa mới đến gần nhà chính, liền nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nói yếu ớt nhưng chợt đanh thép: “Con nói thật sao? Đại tẩu thật sự đã hạ độc vào thức ăn của Cổ gia? Con đã đi giật khăn trải bàn của họ?”
“Mẹ, mẹ đừng kích động, mẹ đừng…”
“Con mau nói rõ cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Cổ Ngọc Văn không thể không kích động, bà làm sao cũng không ngờ Khương thị lại có lá gan lớn như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
La Khỉ mím môi, lúc này mới nói: “Lúc trước Khương thị không phải đã mang một bát thịt đến sao, con định mang trả lại. Chỉ là khi vào nhà họ Cổ, con phát hiện bà ta đang ở trong bếp rắc thuốc độc lên những món ăn đó, nên con đã vội chạy về.”
“Vậy, vậy bát thịt đó đâu rồi?”
“Con đã chôn nó ở sườn đồi sau thôn rồi.”
Cố Vân Đông sững người. Vậy là lúc trước khi nàng gặp cô bé, là lúc cô bé vừa đi chôn thịt sao?
Cũng đúng, lúc đó trong tay cô bé hình như còn cầm một chiếc xẻng.
Giọng nói của La Khỉ trong phòng lại vang lên: “Con vốn không định đến Cổ gia, những người nhà họ Cổ đó c.h.ế.t thì cứ chết, họ xấu xa như vậy, lại không phải do con hạ độc, căn bản không liên quan đến con, con cứ coi như không biết. Nhưng, nhưng mà, cặp vợ chồng đó, là vô tội…”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau, trong mắt có một tia cười ý vị.
La Khỉ nói: “Vị Thiệu phu nhân đó, lúc thấy con ngã còn đỡ con dậy, còn cho con điểm tâm ăn nữa. Mẹ, con, con cảm thấy, người nhà họ Cổ c.h.ế.t chưa hết tội. Nhưng hai người đó, là bị Cổ gia liên lụy, c.h.ế.t thì quá đáng tiếc. Con liền không nhịn được, đã đi… đi giật khăn trải bàn.”
Cổ Ngọc Văn thở dài một hơi, đưa tay xoa đầu con gái.
“Con à, quá bốc đồng rồi, con giật khăn trải bàn, người nhà họ Cổ sẽ tìm đến gây phiền phức cho con. Con ra ngoài trốn một thời gian đi.”
La Khỉ lắc đầu: “Con đi rồi, mẹ phải làm sao? Con sẽ ở đây với mẹ, nếu họ tìm đến, con sẽ nói thức ăn có độc.”
Cổ Ngọc Văn cười nói: “Con biết rõ là con nói họ cũng sẽ không tin, nếu không lúc giật khăn trải bàn con đã nói ra rồi.”
La Khỉ khẽ cúi đầu.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Ngoài phòng, Cố Vân Đông thở dài một hơi. Hai người trong phòng lập tức quay đầu, La Khỉ càng đưa thẳng tay che trước mặt Cổ Ngọc Văn, quát lớn: “Ra đây.”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn từ ngoài cửa bước vào.