Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1580: Quán trọ Toàn Hữu



Thiệu Âm cũng đã biết về thân phận của La Khỉ.

 

Nhưng nàng chỉ có thù oán với Cổ Kính Nguyên của Cổ gia, chứ với Cổ Ngọc Văn thì chẳng có ân oán gì, huống hồ La Khỉ vẫn còn là một đứa trẻ.

 

Hơn nữa, trong chuyện gia đình họ đoàn tụ, Cổ Ngọc Văn đã giúp đỡ rất nhiều, Thiệu Âm cảm kích còn không hết.

 

Dưới sự dạy dỗ của Thiệu Âm, tốc độ biết chữ của La Khỉ nhanh hơn trước rất nhiều.

 

Thiệu Âm vốn là tiểu thư khuê các, được học hành bài bản chính thống.

 

Đồng Thủy Đào thì khác, tuy nàng biết chữ nhưng thời gian học không dài, hễ nhìn thấy những đoạn văn ngôn lắt léo trong sách là lại thấy đau đầu. Vấn đề là còn cần phải giải thích, phải dịch từ văn ngôn sang văn nói, đối với nàng, đây quả là một thử thách vô cùng khó khăn.

 

Thiệu Âm lại khác, thời trẻ nàng cầm kỳ thi họa đều tinh thông, dạy dỗ La Khỉ hoàn toàn không có gì khó khăn.

 

Vì tìm được một việc đầy hứng khởi như vậy, Thiệu Âm suốt chặng đường đi đều phấn chấn, không hề cảm thấy mệt mỏi.

 

Mỗi khi xe ngựa dừng lại, nàng liền cùng Cố Vân Đông chuẩn bị bữa trưa.

 

Có hai người họ, thức ăn dọc đường chẳng hề kém cạnh chút nào, ngay cả Chu Hán và thuộc hạ của hắn cũng được thơm lây không ít.

 

Có một thuộc hạ còn lặng lẽ nói với Chu Hán: “Chu ca, đây là lần đầu tiên ta mong chuyến đi này có thể kéo dài thêm một chút. Ta chưa bao giờ gặp được việc nào thoải mái như vậy, cứ như đi du ngoạn thưởng cảnh vậy, sung sướng quá.”

 

Chu Hán liếc xéo hắn một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ, nhưng động tác ăn uống thì không hề dừng lại.

 

Suốt chặng đường, Thiệu Thanh Viễn cũng sẽ đi cùng Bạch Hàng, thỉnh thoảng nhân lúc xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi, họ sẽ vào rừng hoặc lên núi tìm dược liệu.

 

Bạch Hàng tuy mấy năm nay ít khi rời đảo, nhưng lại rất rành rọt nơi nào trong địa phận Linh Châu phủ có dược liệu.

 

Tay nghề của hắn tuy chưa bằng Bạch lão gia tử, nhưng lại là đại phu giỏi nhất ngoài Bạch lão gia tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vì vậy, Thiệu Thanh Viễn đi theo bên cạnh hắn đã học hỏi được không ít điều.

 

Đoàn người cứ thế một đường tiến về Tuyên Hòa phủ, tốc độ không nhanh. Khi gần đến Tuyên Hòa phủ thì đã là tháng ba.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Tháng ba đúng là mùa xuân về, vạn vật hồi sinh, tiết trời cũng dần ấm lên.

 

Cảnh sắc thiên nhiên dọc đường quả thực khiến người ta lưu luyến không rời. Đoàn người cứ thế đi theo một con đường hoa anh đào nở rộ đến huyện An Nghi.

 

Nhà của Chu Hán ở huyện An Nghi.

 

“Tối nay tạm thời ở lại huyện thành một đêm đi. Qua khỏi huyện An Nghi này, đi tiếp về phía trước chính là địa hạt của Tuyên Hòa phủ. Nhà ta ở phía đông huyện thành An Nghi, tối nay ta về nhà một chuyến xem cha mẹ và vợ con, sáng mai sẽ quay lại, được không?”

 

“Đương nhiên là được.” Thiệu Thanh Viễn gật đầu.

 

Chu Hán cười nói: “Vậy ta đưa mọi người đến quán trọ trước. Huyện An Nghi này ta quen thuộc lắm, quán trọ nào vừa tốt vừa rẻ ta đều biết rõ.”

 

Nói rồi, hắn dẫn đoàn người vào một tòa nhà hai tầng tên là ‘Quán trọ Toàn Hữu’.

 

Thiệu Thanh Viễn và mấy người khác cũng không nghi ngờ gì. Chu Hán xuôi Nam ngược Bắc, lại hợp tác chặt chẽ với Bạch gia, tất nhiên sẽ không dại dột mà lừa họ.

 

Quả nhiên, vừa vào quán trọ, tiểu nhị lập tức chạy ra đón, dẫn họ đi đặt mấy phòng thượng hạng.

 

Tuy chỉ là một huyện thành nhỏ, nhưng quán trọ này quả thực rất tốt và thoải mái.

 

Điều khiến Cố Vân Đông phải phàn nàn chính là cái tên, Quán trọ Toàn Hữu? Nghe tên thì có vẻ cái gì cũng có.

 

Sau khi ổn định chỗ ở trong quán trọ, trời vẫn còn sớm. Lúc nãy trên đường, Thiệu Âm nhìn thấy một tiệm bán điểm tâm, hương thơm cứ bay ra mãi. Nàng muốn đi nếm thử nên kéo Cố Vân Đông ra ngoài.