Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1581: Lại nhận nhầm người



Tiệm điểm tâm đó ở không xa. Sau khi mua hai gói, Thiệu Âm mãn nguyện trở về.

 

Cố Vân Đông cúi đầu nhìn gói điểm tâm trong tay, ngửi ngửi, mùi hoa đào rất đậm, bên trong chắc hẳn có cho thêm cánh hoa đào.

 

Lúc này hoa đào còn tươi mới, ngửi thôi cũng thấy thèm.

 

Vừa nghĩ vậy, bên tai bỗng vang lên một tiếng hét kinh ngạc: “A, trộm bạc của ta, tên trộm kia, đừng chạy.”

 

Cố Vân Đông sững sờ, vội ngẩng đầu lên thì thấy Thiệu Âm đang đuổi theo một người đàn ông.

 

Nàng không nói hai lời, vội vàng đuổi theo, nhưng vừa nhấc chân thì lại thấy một nữ tử ở phía bên kia lặng lẽ nhét một túi tiền vào trong tay áo.

 

Túi tiền đó trông rất quen, chẳng phải là cái mà Thiệu Âm vừa dùng để mua điểm tâm sao? Giống hệt.

 

Hơn nữa, ánh mắt nữ tử này lấm lét, đầu hơi cúi, khóe miệng khẽ nhếch, bước chân vội vã.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Cố Vân Đông lập tức ra lệnh cho Đồng Thủy Đào: “Túi tiền ở trong tay nữ nhân kia, ngươi đi lấy lại đây. Ta đi theo nương.”

 

Nói xong liền vội vàng chạy về phía Thiệu Âm. Đồng Thủy Đào cũng gật đầu, lao về phía nữ tử kia.

 

Thiệu Âm chạy không nhanh, nhưng giọng nàng trong trẻo, có sức xuyên thấu mạnh.

 

Nàng đuổi không kịp, liền hét lớn: “Bắt trộm, tên trộm kia đã lấy cắp bạc của ta.”

 

Trên đường có không ít người, nghe vậy đều quay đầu lại, nhìn theo hướng tay chỉ của Thiệu Âm về phía người đàn ông, rồi theo bản năng chặn người lại.

 

Người đàn ông đang vội, bị chặn lại mới phát hiện người phía sau cứ la hét bắt trộm là đang nói mình.

 

Hắn lập tức quay người nhíu mày: “Vị phu nhân này, người nhận nhầm rồi, ta không phải ăn trộm.”

 

“Ngươi còn nói không phải? Vừa rồi ngươi cố ý va vào ta một cái, sau đó quay người bỏ chạy, túi tiền của ta liền biến mất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Những người vây xem nghe thấy, lập tức chỉ trích: “Ngươi còn trẻ mà không học điều hay, trộm bạc của người ta, còn không mau lấy túi tiền ra đây?”

 

“Ta không trộm.” Sắc mặt người đàn ông hơi ửng đỏ, có chút tức giận trừng mắt nhìn Thiệu Âm.

 

Cố Vân Đông vừa lúc chạy tới, nàng vội kéo tay áo Thiệu Âm, nhỏ giọng nói: “Nương, không phải hắn, người trộm túi tiền của người là một nữ tử, con đã bảo Thủy Đào đi bắt rồi.”

 

Thiệu Âm sững sờ, kinh ngạc: “Không phải hắn? Con chắc chứ?”

 

“Con chắc chắn.”

 

Thiệu Âm lập tức đỏ mặt, vội nhìn về phía người đàn ông đang bị mọi người chỉ trỏ, rối rít nói: “Xin lỗi, xin lỗi, ta nhầm rồi, ngươi không phải ăn trộm. Thực sự xin lỗi, là ta không nhìn rõ, hiểu lầm ngươi...”

 

Sắc mặt người đàn ông sa sầm lại. Hắn tuổi tác không lớn, trông chỉ khoảng mười bảy, mười tám, vẫn còn là một thiếu niên. Giờ phút này, mặt hắn lạnh như tiền, cả người như tỏa ra hắc khí.

 

Hắn hừ lạnh: “Lần sau nhìn cho rõ, làm lỡ thời gian của ta.”

 

Nói xong, hắn quay người bỏ chạy.

 

Thiệu Âm càng thêm áy náy. Vừa rồi hắn chạy vội như vậy, chắc chắn là có việc gấp, thế mà mình lại nhận nhầm người.

 

Nàng quay đầu nhìn Cố Vân Đông: “Ta lại nhận nhầm người rồi.”

 

Lần trước nhận nhầm người, nàng đã rút trâm đ.â.m người ta bị thương.

 

Không ngờ mười tám năm sau rời đảo, tưởng rằng tình hình của mình đã tốt hơn nhiều, kết quả lại gây phiền phức cho người khác.

 

Cố Vân Đông vừa nghe lời này, trong lòng liền thắt lại, sợ nàng lại phát bệnh, vội nói: “Lần này tình hình khác, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Người bình thường bị va phải một cái rồi mất túi tiền, chắc chắn sẽ nghi ngờ người va vào mình. Nương đừng nghĩ nhiều. Nhưng nếu trong lòng nương vẫn cảm thấy áy náy, chúng ta đi tìm hắn, xin lỗi cho đàng hoàng, được không?”

 

Chỉ cần đừng suy nghĩ tiêu cực rồi lại phát bệnh là được.