Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1582: Tạo nghiệt mà!



Thiệu Âm quả nhiên gật đầu: “Được.”

 

Chỉ là nàng vừa dứt lời, bên cạnh đã có người xì xào: “Tiểu tử vừa rồi, có phải là con trai nhà họ Dương không?”

 

“Hình như là hắn, hắn vội vã như vậy làm gì? Nhà họ Dương lại xảy ra chuyện gì à?”

 

“Chắc là vậy rồi, bà mẹ kế của hắn quá giỏi gây chuyện. Cũng tại nhà ngoại hắn không ở đây, nếu không sao có thể bị bắt nạt như vậy?”

 

Cố Vân Đông đỡ Thiệu Âm đi càng lúc càng xa, chỉ loáng thoáng nghe được vài câu, đoạn sau không để ý nữa.

 

Nhưng cũng đã biết được thân phận thiếu niên kia, họ Dương.

 

Thiếu niên chạy rất nhanh, Cố Vân Đông và Thiệu Âm cũng không đuổi theo. May mà biết được họ của hắn, chỉ cần hỏi thăm một chút là tìm được.

 

Cố Vân Đông thực ra không hoàn toàn đồng tình với việc Thiệu Âm còn muốn đuổi theo để xin lỗi. Đây chỉ là một sự hiểu lầm, nàng đã tạ lỗi ngay tại chỗ, thiếu niên kia cũng không truy cứu nữa, chuyện này coi như xong.

 

Nhưng tình hình của Thiệu Âm đặc biệt, lần trước nhận nhầm người suýt nữa đã g.i.ế.c người, lần này lại gây phiền phức cho người ta. Cố Vân Đông lo lắng nàng sẽ cứ canh cánh trong lòng, rất có thể bệnh tình vốn đã cải thiện trong thời gian qua sẽ lại tái phát.

 

Dù sao, mười tám năm đã là quá đủ rồi.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Hai người vội vã bước đi, không bao lâu đã tìm đến gần nhà họ Dương.

 

Thế nhưng còn chưa đến gần, đã thấy cổng nhà họ Dương có rất nhiều người vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Vân Đông và Thiệu Âm nhìn nhau, lập tức tiến lên, chen qua đám đông nhìn vào trong, liền thấy một bà lão đang ngồi dưới đất lau nước mắt khóc lóc.

 

Cổng lớn nhà họ Dương mở toang, bên trong còn vọng ra tiếng cãi vã chói tai.

 

Có người hàng xóm muốn đỡ bà lão dưới đất dậy, ai ngờ vừa động vào, bà lão liền “ái u” một tiếng rồi ngã trở lại.

 

Lúc này mọi người mới phát hiện bà lão bị trẹo chân, đứng lên là đau đến nổi gân xanh trên trán.

 

Người hàng xóm lập tức không dám động vào bà nữa: “Thím à, thím có sao không? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Con trai con dâu nhà thím lại cãi nhau chuyện gì thế? Sao thím lại ngồi một mình ở ngoài này, bên trong đang đánh nhau à?”

 

Bà lão vừa nghe, nước mắt lại lã chã rơi xuống: “Tạo nghiệt mà! Cái thằng súc sinh đó muốn đuổi hai vợ chồng già chúng tôi ra ngoài, cứ một mực nói tôi ngược đãi Bảo Nhi. Bảo Nhi là cháu ruột của tôi, tôi thương nó còn không hết, sao lại đi hại nó được? Sao tôi có thể đi hại nó chứ?”

 

Vừa dứt lời, một phụ nhân từ trong nhà lao ra, chỉ vào mũi bà lão mắng chửi ầm ĩ: “Cái gì mà cháu ruột của bà, lời này mà bà cũng không biết ngượng mồm nói ra. Trong lòng hai lão già c.h.ế.t tiệt các người trước nay chưa từng có Bảo Nhi của ta, chỉ có đứa cháu đích tôn quý báu Dương Hạc của các người thôi. Được lắm, nếu hai người không coi Bảo Nhi của ta là người thân, thì chúng ta cũng cần gì phải coi các người là cha mẹ? Cút hết cho ta.”

 

Bà lão bị mắng đến sững sờ, khóc lóc thảm thiết: “Ngươi, ngươi nói chuyện phải có lương tâm.”

 

Một người hàng xóm bên cạnh thực sự không nhìn nổi nữa, nói với phụ nhân kia: “Đúng vậy đó, mẹ của Bảo Nhi, Dương thúc Dương thím ngày thường đối xử với vợ chồng cô thế nào, mọi người chúng tôi đều thấy cả. Ngược lại là cô, làm con dâu mà không biết hiếu thuận với người già, còn xúi giục chồng mình không coi cha mẹ ra gì, các người làm vậy có thấy cạn tàu ráo máng không?”

 

“Phì, chuyện nhà ta cần ngươi quản à? Mông mình còn chưa lau sạch đâu. Ta cạn tàu ráo máng chỗ nào, bà ta đánh mắng Bảo Nhi của ta, là họ già không nên nết trước, cút đi.”

 

Người hàng xóm kia bị bà ta mắng cho suýt nữa đã xông lên đánh.

 

Thế nhưng đúng lúc này, động tĩnh ở cổng lớn càng lúc càng lớn, ngay sau đó, một thiếu niên đỡ một ông lão bị người ta đẩy ra ngoài.