Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1586: Đuổi đi



Thiệu Thanh Viễn gật đầu chào chủ y quán vài câu, rồi nhìn sang Dương Hạc. Người bên này còn đang chờ cứu chữa, cấp bách hơn: “Cậu tính thế nào?”

 

Dương Hạc “bịch” một tiếng, quỳ thẳng xuống đất: “Cầu Thiệu đại phu cứu mạng ông nội tôi.”

 

Cũng không cần phải hành đại lễ như vậy. Thiệu Thanh Viễn khóe miệng giật giật, đỡ người dậy.

 

“Nếu cậu tin ta, vậy ta sẽ kê cho cậu một đơn thuốc, cậu đi lấy thuốc đi, yên tâm, đều không đắt đâu.”

 

“Vậy ông nội tôi, khi nào có thể tỉnh lại?” Dương Hạc nghe hắn nói vậy, lập tức yên tâm, nhưng vẫn có chút kích động hỏi.

 

“Ngay lập tức.” Thiệu Thanh Viễn nói rồi lấy túi châm cứu bên hông ra, rút một cây ngân châm, châm thẳng hai nhát vào sau đầu ông lão.

 

Dương Chí Phúc đang nằm trên giường quả nhiên mở mắt, có chút mơ màng nhìn xung quanh.

 

Thấy vợ và Dương Hạc đều ở đó, ông khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Dương Hạc vui mừng đến bật khóc: “Ông ơi, cuối cùng ông cũng tỉnh lại rồi, tốt quá.”

 

Chu Hán và chủ y quán vẫn đứng ở một bên quan sát, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

 

Thiệu Thanh Viễn kể sơ qua sự việc, rồi nhìn về phía vị đại phu không biết đã trốn vào một góc từ lúc nào.

 

Chủ y quán nghe xong, mặt đỏ bừng, quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn vị đại phu kia: “Lý đại phu, ta thấy y thuật của ngươi không tồi mới mời ngươi về đây ngồi khám, không ngờ y thuật thì tàm tạm mà nhân phẩm lại quá tệ. Danh tiếng mười mấy năm của y quán ta sắp bị hủy trong tay ngươi rồi. Chẳng trách mấy ngày nay y quán chúng ta vắng bệnh nhân, thì ra là do ngươi làm chuyện xấu.”

 

Lý đại phu bị mắng đến đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn không cam tâm biện giải: “Đây là hiểu lầm, vừa rồi ta nhất thời gấp gáp, nhầm lẫn, chẩn đoán sai thôi.”

 

Đối phương là người từ kinh thành đến, lại là do Viện đầu Thái Y Viện dạy dỗ, lúc này hắn tự nhiên không dám nói người ta không hiểu gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thế nhưng lời này của hắn, chủ y quán nghe xong lại càng thêm nổi trận lôi đình: “Chẩn đoán sai?? Nói vậy, ngươi không chỉ nhân phẩm không ra gì, mà cả y thuật cũng rất kém cỏi?”

 

Lý đại phu: “...”

 

Chủ y quán thở hắt ra một hơi, nén vẻ mặt chán ghét: “Thôi được rồi, ngươi cũng không cần biện giải nữa, chuyện gì ta cũng rõ cả rồi. Y quán nhà chúng ta nhỏ bé, không chứa nổi vị đại Phật như ngươi. Ngươi đi thu dọn đồ đạc rồi về nhà đi.”

 

Lý đại phu không thể tin nổi mà mở to mắt: “Chủ nhân.”

 

“Nhân lúc ta còn chưa truy cứu những việc ngươi làm trước đây, mau đi đi. Nếu không chúng ta có thể tính sổ lại những chuyện trước kia, xem rốt cuộc ngươi đã có bao nhiêu lần ‘chẩn đoán sai’ như vậy.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Hắn nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, sắc mặt Lý đại phu trắng bệch, không dám nói thêm gì nữa, vội vàng cúi đầu bỏ đi.

 

Hắn vừa đi, chủ y quán mới thở mạnh ra một hơi, chắp tay nói với Thiệu Thanh Viễn đang băng bó vết thương cho Dương Chí Phúc: “Để Thiệu công tử chê cười rồi.”

 

“Chủ quán là người phúc hậu.” Thiệu Thanh Viễn nhìn ra được, người này chắc hẳn không tồi.

 

Hắn vừa nói vậy, chủ y quán lại có chút ngượng ngùng.

 

Thiệu Thanh Viễn đã kê đơn thuốc, thang đầu tiên được sắc tại y quán, nên tạm thời chưa đi được.

 

Chủ y quán có ý muốn kết giao với Thiệu Thanh Viễn, liền mời họ vào nội đường nói chuyện.

 

Thiệu Thanh Viễn lúc này mới biết, chủ y quán này và Chu Hán có quan hệ không tệ.

 

Chu Hán xuôi Nam ngược Bắc, chuyên vận chuyển dược liệu, nên cũng rất quen thuộc với lĩnh vực này. Vì vậy, các đại phu ở y quán này thỉnh thoảng sẽ nhờ Chu Hán giúp tìm một số dược liệu hiếm ở đây.