Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1587: Tình hình nhà họ Dương



Lần này Chu Hán trở về, vừa hay đem số dược liệu lấy được từ kinh thành và Linh Châu phủ đến giao cho ông, ai ngờ lại gặp được Thiệu Thanh Viễn và mọi người.

 

Chủ y quán này họ Kỷ. Kỷ chưởng quỹ và Chu Hán giao tình không tệ, giờ thấy thái độ của hắn đối với Thiệu Thanh Viễn, đoán ra thân phận của chàng có lẽ không chỉ đơn giản là đệ tử của thái y.

 

May mà Thiệu Thanh Viễn chỉ ghét Lý đại phu kia, chứ không có gì bất mãn với y quán này.

 

Mấy người trò chuyện một lúc, Cố Vân Đông và mọi người mới biết được tình hình của nhà họ Dương.

 

Nhà họ Dương ở huyện An Nghi khá nổi tiếng, bởi vì hai mươi năm trước, nhà họ Dương vẫn là một gia đình giàu có trong huyện. Những người lớn tuổi trong huyện khi nhắc đến cảnh thịnh vượng năm xưa của nhà họ Dương đều tấm tắc khen ngợi, vô cùng ngưỡng mộ.

 

Chỉ là hiện giờ, chỉ còn lại những tiếng thở dài.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Cụ cố nhà họ Dương có tầm nhìn xa và tài năng, gây dựng nên cơ nghiệp lớn. Có thể nói trước đây một phần năm sản nghiệp ở huyện An Nghi này đều là của nhà họ Dương.

 

Thế nhưng, cụ cố nhà họ Dương qua đời sớm. Sau này, cơ nghiệp đặt lên vai Dương Chí Phúc. Dương Chí Phúc không quyết đoán như cha mình, nhưng được cái biết giữ gìn sản nghiệp. Dương gia trong tay ông, tuy không thể phát triển thêm, nhưng giữ được cơ nghiệp này thì không thành vấn đề.

 

Lúc đó, nhà họ Dương ở huyện thành vẫn rất có tiếng nói.

 

Đáng tiếc, giàu không qua ba đời, đến đời Dương Văn Lễ, nhà họ Dương liền sa sút.

 

Dương Văn Lễ con người này, lúc đầu cũng nho nhã lịch sự, ai cũng nghĩ tương lai hắn nhất định sẽ thành tựu phi thường, dù sao tuổi còn trẻ đã thi đỗ tú tài.

 

Sau này, hắn còn được Huyện thái gia lúc bấy giờ coi trọng, gả con gái cho, sinh ra con trai chính là Dương Hạc.

 

Dương Văn Lễ lúc đó, trong nhà có tài sản, lại là tú tài, còn cưới con gái Huyện thái gia, có thể nói là phong quang vô hạn, tiền đồ vô lượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thế nhưng, mọi vinh quang chấm dứt vào năm năm sau.

 

Huyện thái gia huyện An Nghi tham ô nhận hối lộ số tiền lớn, còn liên lụy đến án mạng, chứng cứ vô cùng xác thực, bị tống vào đại lao. Cả nhà Huyện thái gia cũng không có kết cục tốt đẹp.

 

Là con rể, Dương Văn Lễ tự nhiên nơm nớp lo sợ. May mà Dương gia không bị liên lụy, nhưng từ đó về sau, Dương Văn Lễ bắt đầu thiếu kiên nhẫn với vợ.

 

Vợ hắn vốn đã vì nhà mẹ đẻ gặp đại nạn mà lo lắng không yên, chẳng bao lâu liền ngã bệnh. Kết quả, người chồng ngày xưa ân ái mặn nồng đột nhiên thay đổi thái độ, càng làm nàng lòng như tro tàn. Chưa đầy một năm, nàng đã buông tay trần thế, để lại Dương Hạc còn nhỏ dại.

 

Vợ chồng Dương Chí Phúc đối với việc làm của Dương Văn Lễ cũng vô cùng đau lòng, nhưng dù sao cũng là con trai duy nhất, ngoài việc đánh mắng một trận, cũng không thể đoạn tuyệt quan hệ.

 

Huống chi, sau khi vợ mất, Dương Văn Lễ quả thực cũng hối hận không thôi, suốt ngày ôm con trai duy nhất lấy nước mắt rửa mặt.

 

Hai vợ chồng Dương Chí Phúc thấy vậy, cũng không nỡ trách mắng hắn nữa, ngược lại còn phải an ủi hắn vực dậy tinh thần, sớm ngày thi đỗ công danh, tương lai rửa sạch tội danh cho nhà vợ, trả lại cho họ sự trong sạch.

 

Dương Văn Lễ hứa hẹn rất hay, nhưng quay đầu lại nói mình đã hoàn toàn không thể đọc sách được nữa, căn bản không có cách nào thi đỗ công danh. Hắn nói không muốn làm quan, vì bị kết cục của nhà vợ dọa sợ.

 

Vợ chồng Dương Chí Phúc không thể tin nổi, nhưng tận mắt nhìn thấy con trai ngày một gầy yếu, hai vợ chồng lại mềm lòng.

 

Không thi thì thôi, sản nghiệp của Dương gia cũng đủ nuôi sống hắn, dù chỉ thu địa tô cũng được, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.

 

Cùng lắm thì bồi dưỡng cháu nhỏ tiếp tục đọc sách, họ vẫn còn trẻ mà.

 

Thế nhưng, không bao lâu sau, vợ chồng Dương Chí Phúc liền phát hiện suy nghĩ của họ... quá ngây thơ rồi.