Đây chẳng phải... cha của Dương Hạc, Dương Văn Lễ sao?
Cố Vân Đông không ngờ lại gặp hắn ở đây. Nhưng biết được những việc hắn đã làm, nàng chẳng có chút thiện cảm nào với Dương Văn Lễ.
Bĩu môi, Cố Vân Đông cùng Thiệu Âm đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống.
Thiệu Thanh Viễn thấy sắc mặt nàng có gì đó khác lạ, kỳ quái hỏi: “Sao vậy?”
Cố Vân Đông khẽ ra hiệu về phía chiếc bàn ở góc, thấp giọng nói: “Cha của Dương Hạc, Dương Văn Lễ.”
Thiệu Thanh Viễn kinh ngạc, khóe mắt liếc nhìn Dương Văn Lễ.
Thì ra đây là tên phá gia chi tử nhà họ Dương. Vốn tưởng sẽ không có liên quan gì đến họ, không ngờ lại gặp ở đây.
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu. Bên kia, Dương Văn Lễ đã mất kiên nhẫn lớn tiếng quát: “Trà đâu? Sao vẫn chưa có?”
Ông chủ quán trà vội vàng đáp: “Tới đây, tới đây, khách quan dùng tạm.”
Dương Văn Lễ cầm ấm trà rót một chén, không ngờ vừa uống một ngụm đã lập tức phun ra: “Trà gì thế này? Khó uống như vậy, nước trông cũng không sạch sẽ cho lắm. Còn cái chỗ ngồi này nữa, nắng cũng không che được.”
Hắn trông có vẻ tức giận đùng đùng, tâm trạng thật sự rất tệ.
Cố Vân Đông nghe ra vài phần oán khí trong giọng nói của hắn. Đây là vì không tìm được chỗ ngồi tốt, lại không dám đắc tội với nhóm của họ, nên mới kiếm cớ gây sự với ông chủ chăng?
Ông chủ kia cũng sững người, vội vàng định xin lỗi.
Thế nhưng, hộ vệ bên cạnh Bạch Hàng đã đi trước một bước, đến bên cạnh Dương Văn Lễ nói: “Vị lão ca này, ra ngoài đường không cần phải nóng nảy như vậy, ngài làm vậy sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của chủ nhân nhà chúng tôi.”
Dương Văn Lễ nghẹn lời, lập tức không nói gì nữa.
Hắn cũng không phải là kẻ ngốc không biết suy nghĩ đến mức không kiêng nể gì mà tìm chuyện với người khác, chẳng qua là do thời tiết nóng nực, tâm trạng không tốt, lại đang trong lúc cực kỳ bực bội mà gặp phải chuyện không như ý, nên mới mượn cớ sinh sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuy nói hắn đã phá đi quá nửa gia sản, nhưng dù sao cũng đã làm ăn mười mấy năm, ít nhất cũng biết điều.
Thấy nhóm người không dễ chọc này đã lên tiếng, Dương Văn Lễ cũng chỉ đành sa sầm mặt gật đầu, cầm thẳng ấm trà tự rót nước uống.
Lúc này thì không còn chê nước trà không sạch sẽ nữa.
Ông chủ quán trà thấy vậy khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn về phía Cố Vân Đông.
Thời gian tiếp theo, quán trà rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có người nói chuyện, nhưng giọng đều không lớn, không khí khá tốt.
Dương Văn Lễ một mình ngồi ở góc, ngồi một lát cũng thấy vô vị, dù sao cũng đã nghỉ đủ rồi, hắn không lâu sau lại lên xe ngựa, cho người vội vàng rời đi.
Từ đầu đến cuối, gã sai vặt và phu xe đi theo hắn đều không vào quán trà nghỉ chân.
Đợi xe ngựa của họ đi xa, Chu Hán ngồi bên cạnh mới thở dài một hơi, nói: “Mấy năm không gặp, tướng mạo của Dương lão gia này càng thêm khắc nghiệt.”
Tướng do tâm sinh, quả thật không sai chút nào.
Chu Hán đã từng gặp Dương Văn Lễ, dù sao cũng là một người nổi tiếng ở huyện An Nghi. Nhưng đó cũng đã là nhiều năm trước, lúc ấy Dương Văn Lễ tuy trông tinh thần không tốt lắm, lúc nào cũng cau mày, nhưng ít ra khi gặp người khác, vẫn còn nở một nụ cười.
Còn bây giờ...
Chu Hán lắc đầu, cũng khó trách Dương Văn Lễ lại đuổi hai ông bà Dương ra khỏi nhà.
Mọi người không nói gì thêm, dù sao Dương Văn Lễ cũng không có quan hệ gì với họ.
Nghỉ ngơi đủ rồi, họ lại lên xe ngựa tiếp tục hành trình.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Mấy ngày sau đi đường vô cùng thuận lợi, thời tiết không còn nóng như vậy, người cũng sảng khoái hơn nhiều.
Năm ngày sau, đoàn người cuối cùng cũng đã đến Tuyên Hòa phủ.