Thiệu Âm lần đầu tiên đến Tuyên Hòa phủ, nhìn phủ thành còn phồn hoa hơn cả Linh Châu phủ này, ánh mắt nàng ánh lên vẻ vui mừng.
Thiệu Thanh Viễn trước tiên dẫn Chu Hán đưa mấy xe dược liệu đến tiệm thuốc Thiệu Ký.
Cố Vân Đông vốn định đưa Thiệu Âm về tiểu viện nghỉ ngơi trước, nhưng Thiệu Âm lại muốn đi xem cửa tiệm của con trai, nên hào hứng đi cùng.
Thế là đoàn người đi thẳng đến Thiệu Ký.
Khương Bảo vừa hay đang bốc thuốc gói lại cho bệnh nhân, thấy Thiệu Thanh Viễn và mọi người bước vào, lập tức vui mừng từ sau quầy đi ra.
“Chủ nhân, phu nhân, hai người đã về rồi ạ? Tiểu nhân vừa mới nhắc tới hai người xong, không ngờ chớp mắt đã thấy chủ nhân và phu nhân xuất hiện, cứ như thần binh từ trên trời giáng xuống vậy.”
Cố Vân Đông khóe miệng giật giật. Mấy tháng không gặp, miệng lưỡi của Khương Bảo càng thêm dẻo quẹo, còn thần binh từ trời giáng xuống nữa chứ?
Trong lúc nói chuyện, Thiệu Song và Thiệu Võ cũng từ hậu viện đi ra, thấy Thiệu Thanh Viễn, lập tức vui mừng khôn xiết: “Công tử.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, chỉ ra ngoài nói: “Bên ngoài có mấy xe dược liệu, đều là mua từ Linh Châu phủ về. Các ngươi dắt xe ngựa vào hậu viện, trước hết dỡ hàng xuống cất vào kho đi.”
“Vâng ạ.” Mấy người vội vàng gật đầu, đi ra ngoài dắt xe ngựa vòng ra hậu viện.
Bạch Hàng và Thiệu Âm lúc này mới bước vào, ngẩng mắt đánh giá tiệm thuốc trước mặt.
Xem xong, họ kỳ lạ hỏi: “Trong tiệm không có đại phu sao?”
“Có.” Thiệu Thanh Viễn đáp, rồi hỏi Khương Bảo bên cạnh: “Hùng đại phu đâu?”
Khương Bảo đang tò mò nhìn hai người Bạch Hàng, nghe vậy vội trả lời: “Hùng đại phu đi khám bệnh tại nhà rồi ạ. Bên phố Hưng Thao có một bệnh nhân bị gãy chân, Biển lão gia giới thiệu đến đây tìm Hùng đại phu, chiều nay Hùng đại phu đã đi nối xương cho người ta rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Tiệm thuốc của họ tuy nói chỉ là tiệm bán thuốc, nhưng Hùng đại phu lại là người say mê y thuật, thỉnh thoảng cũng ra ngoài xem bệnh cho người khác. Hiện giờ Khương Bảo đã học được không ít, gần như có thể một mình đảm đương được.
Thiệu Thanh Viễn lại hỏi thăm tình hình cửa tiệm. Cố Vân Đông hôm nay không định đến Cố Ký, nên cũng tiện thể hỏi thăm.
Mọi việc ở cửa tiệm đều tốt. Hiện giờ ở toàn bộ Tuyên Hòa phủ, thật đúng là không ai dám đắc tội với Cố Ký và Thiệu Ký.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Không chỉ vậy, việc làm ăn còn tốt hơn các cửa tiệm khác.
Cố Vân Đông tính ngày, Lan Hoa Nhi chắc hẳn đã sinh rồi.
Quả nhiên, nhắc đến Lan Hoa Nhi, vẻ mặt ngọt ngào của Khương Bảo gần như tràn ra, gãi đầu cười hì hì như một tên ngốc: “Sinh rồi ạ, một cô con gái hồng hào bụ bẫm. Chủ nhân không biết đâu, con bé này ăn khỏe lắm, nhưng cũng rất ngoan. Mới mấy tháng mà cánh tay đã như ngó sen rồi. Chọc một cái còn lõm vào một lỗ, đáng yêu lắm.”
Cố Vân Đông nhìn dáng vẻ của hắn, dường như rất thích con gái, cũng yên tâm.
Nói đến, thím nhỏ của nàng cũng đã đủ mười tháng, chắc lúc này nàng cũng đã có em họ trai hoặc em họ gái rồi.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Đông có chút nóng lòng muốn trở về.
Dược liệu ở hậu viện đã được dỡ xuống. Cố Vân Đông đưa cho Khương Bảo một chiếc khóa trường mệnh: “Cái này tặng cho con gái ngươi, coi như quà bù lại lần trước không kịp.”
Khương Bảo không khách khí nhận lấy, đây là đồ của con gái hắn, sau này phải giữ lại làm của hồi môn cho nó.
“Cảm ơn chủ nhân.”
Cố Vân Đông gật đầu, rồi đoàn người rời khỏi tiệm thuốc.
Chu Hán và người của hắn được sắp xếp nghỉ ngơi ở quán trọ, còn Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông thì đi thẳng về tiểu viện.