Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1659:



Ngô quản sự nói xong, lập tức thu dọn đồ đạc, những thứ không cần thiết thì bỏ lại, chỉ gói ghém đơn giản hai tay nải, sau đó gọi phu xe tới, cõng Dương Văn Lễ ra khỏi khách điếm.

 

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông cứ thế lặng lẽ quan sát, nhìn Ngô quản sự đưa người lên xe ngựa, thanh toán tiền phòng xong, liền vội vã lên xe rời đi.

 

Xem ra, vị Ngô quản sự này, quả là thức thời hơn Dương Văn Lễ nhiều.

 

Thấy xe ngựa mỗi lúc một đi xa, vội vã hướng về cổng thành, Thiệu Thanh Viễn mới cúi đầu nhìn Cố Vân Đông, “Đi thôi.”

 

“Vâng.”

 

Hai người ra khỏi khách điếm, nhưng không đi về hướng nhà.

 

Lúc họ ra khỏi cửa, vốn dĩ là định đến y quán gần đó để xem hai đứa bé ăn mày bị thương hôm qua.

 

Đồng Thủy Đào tối qua có đến báo, tình hình của người anh có chút nghiêm trọng, chân bị đánh gãy, cũng may đưa đến kịp thời, đã nối lại được, nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.

 

Lúc Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đến, hai anh em đang ở trong một căn phòng nhỏ sau hậu viện của y quán.

 

Cả hai đều bị thương, lại không có nơi ở, nếu trở về miếu hoang hay gầm cầu ngủ qua đêm, e là sẽ càng thêm nghiêm trọng, chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi ở đây.

 

Thấy Cố Vân Đông hai người, người em lập tức đứng dậy, người anh không cử động được, chỉ có thể nằm, trên mặt lại mang vẻ hổ thẹn, “Thiệu chủ nhân, Cố chủ nhân, thật xin lỗi, chúng tôi đã không hoàn thành tốt công việc.”

 

“Chuyện này không thể trách các ngươi.” Cố Vân Đông sau đó mới biết, đám côn đồ mà Dương Văn Lễ thuê đã mua chuộc tiểu nhị của khách điếm, còn bản thân hắn và quản sự đều không lộ diện.

 

Hắn có lẽ cũng đoán được lần trước tìm Dương Liễu động tĩnh quá lớn, có thể sẽ bị giám sát, dù sao chính hắn cũng là loại người như vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cho nên sau khi đám côn đồ kia tới, hắn liền ra lệnh cho chúng âm thầm kiểm tra xem gần đó có người khả nghi nào không, lúc này mới khiến hai anh em ăn mày gặp nạn.

 

Nói đi cũng phải nói lại, là do nàng đã suy xét không chu toàn.

 

Hai anh em không có công thì cũng có lao, vết thương này xem như là bị thương khi làm việc, Cố Vân Đông tự nhiên sẽ không bỏ mặc.

 

Nàng lấy ra tờ ngân phiếu năm mươi lượng, “Cái này cho hai huynh đệ các ngươi.” Tờ ngân phiếu này chính là tờ mà Dương Văn Lễ mang tới, trong đó có hai mươi lượng, Cố Vân Đông đã cho đám nha dịch.

 

Nhưng nàng lại tự bỏ thêm hai mươi lượng nữa, đưa cho hai anh em.

 

Hai anh em kinh ngạc, lập tức muốn từ chối.

 

Cố Vân Đông xua tay, “Đây là các ngươi đáng được nhận, các ngươi giúp ta làm việc, lại bị thương, bồi thường là lẽ đương nhiên. Năm mươi lượng tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để hai huynh đệ các ngươi thuê một căn nhà tươm tất, mua chút củi gạo mắm muối sống qua một thời gian. Chờ ổn định rồi, dưỡng thương cho tốt, lại đi tìm một công việc. Các ngươi cũng đã quen thuộc Tuyên Hòa phủ, dù là đi làm thuê, hay tự mình làm chủ, ngày sau chắc chắn sẽ ngày một tốt hơn.”

 

Hai anh em ngẩn người, tuy họ giúp Cố Vân Đông cũng là vì tiền bạc, nhưng nhiều nhất cũng chỉ nghĩ lấy được một lượng bạc đã là ghê gớm lắm rồi.

 

Bây giờ lại có đến năm mươi lượng…

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Trong lòng họ tự nhiên là muốn, hơn nữa viễn cảnh tương lai mà Cố Vân Đông vẽ ra quá tốt đẹp, ai mà không muốn có một nơi an cư lạc nghiệp để sống những ngày tháng yên bình?

 

Người em nhìn tờ ngân phiếu, bất giác nuốt nước bọt.

 

Người anh thấy vậy, thở ra một hơi dài, nhận lấy ngân phiếu, “Đa tạ Cố chủ nhân.”

 

Cố Vân Đông nói, “Bây giờ hai ngươi đều bị thương, nhưng y quán này rốt cuộc không phải nơi ở lâu dài, vẫn là nên thuê một căn nhà trước đi, ta sẽ để Thiệu Văn giúp các ngươi tìm.”