Thiệu Thanh Viễn cau mày, chẳng lẽ không hiểu lời người nói?
“Ngươi biết địa chỉ nhà ta sao? Mà dám sai người nhà ngươi đi báo tin?”
Hàn Diệu cười đáp, “Chỉ cần Thiệu công tử cho hay một tiếng, ta sẽ…”
“Không cần thiết, chẳng thân chẳng quen, ta không muốn cho ngươi biết.” Thiệu Thanh Viễn dứt lời, quay sang Cố Vân Đông đang nén cười, “Đi thôi.”
Nụ cười của Hàn Diệu tức khắc cứng đờ, Thiệu Thanh Viễn đã nói đến nước này, hắn cũng không tiện giữ lại, chỉ đành trơ mắt nhìn hai vợ chồng họ rời đi.
Chỉ là khi họ vừa đi khỏi, sắc mặt hắn lập tức sa sầm.
“Chẳng biết điều.”
Hàn Dĩnh bên cạnh vội kéo tay áo hắn, “Huynh à, có lẽ Thiệu công tử chỉ là tính tình vốn lạnh lùng, lại chẳng thân quen với chúng ta, huynh đừng nói người ta như vậy. Dù sao người ta cũng đã cứu muội một mạng, là ân nhân của muội. Hơn nữa còn là cháu đích tôn của Bạch gia, người tài hoa có chút kiêu ngạo cũng là lẽ thường tình.”
Hàn Diệu thở hắt ra một hơi mạnh, “Thôi được, không nói hắn nữa, đi xem cha đi.”
Hai người đến sân của Bình Nam Hầu, vừa hay thấy Kiều Kim Thủy bước ra.
Hàn Diệu vội hỏi, “Kiều đại phu, cha ta thế nào rồi?”
Kiều Kim Thủy cười nói, “Không sao, không sao, đừng lo lắng, sư đệ của ta đã tự mình giải độc cho ông ấy rồi.” Nói rồi ông nhìn quanh, “A Dục đâu?”
Hàn Diệu bĩu môi, nhưng vẫn nói rằng hắn đã đi rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiều Kim Thủy có chút tiếc nuối, “Ta còn chưa nói được với nó mấy câu, tiểu tử này khó khăn lắm mới tìm về được, trông tuấn tú lịch sự ra phết.”
Hàn Dĩnh cuối cùng cũng có cơ hội hỏi, “Kiều đại phu, tại sao Thiệu công tử lại họ Thiệu, mà không phải họ Bạch ạ?”
Kiều Kim Thủy ngập ngừng một lát, “Chuyện này cũng không phải không thể nói, dù sao cũng chẳng phải bí mật gì.” Ông kể lại chuyện Thiệu Thanh Viễn từ nhỏ bị người ta bế đi, khó khăn lắm mới tìm về được, hơn nữa y thuật cao minh, có thể kế thừa y bát của thần y.
Cuối cùng, ông lắc đầu, “Đáng tiếc, nó thành thân sớm quá, ta nghe Hình sư đệ nói, vị Cố cô nương kia chẳng có bối cảnh gì, nhà ở nông thôn, đối với tương lai của tiểu tử này không…”
Nói đến nửa chừng, ông đột nhiên dừng lại, vỗ trán cười nói, “Xem ta hồ đồ cả rồi, nói năng linh tinh gì đâu.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nói xong, ông lắc đầu, quay trở lại vào trong sân.
Chỉ là khóe mắt ông thoáng liếc thấy đôi ngươi chợt sáng lên của Hàn Dĩnh, rồi khóe môi bất giác cong lên một cách kín đáo.
Mà lúc này, Cố Vân Đông còn không biết có kẻ đang ngấm ngầm toan tính, nàng nghĩ đến thái độ chẳng chút khách khí của Thiệu Thanh Viễn đối với Hàn Diệu, liền không khỏi vui sướng trong lòng.
Nàng đâu có bỏ qua ánh mắt mà Hàn Diệu nhìn mình, cái thông điệp ẩn chứa trong đó, quả thực ghê tởm đến cùng cực.
Cố Vân Đông vén rèm xe nhìn ra ngoài, một lát sau đột nhiên nhướng mày, “Trên đường này hình như đột nhiên đông người hơn thì phải.”
Thiệu Thanh Viễn theo ánh mắt nàng nhìn ra ngoài, rồi cười nói, “Cũng phải thôi, đại hội thảo luận y thuật do tổ phụ tổ chức sắp bắt đầu rồi, luôn có những người thính tai nhanh mắt nghe tin mà kéo đến. Hơn nữa, Đái tri phủ muốn nhân dịp này để quảng bá cho Tuyên Hòa phủ, cũng đã cho loan tin ra ngoài, nên người đến đông hơn là lẽ tự nhiên.”
Có một số người đến là để xem náo nhiệt với hàng trăm vị đại phu y thuật cao minh, cũng có một số người nhà có bệnh, nghe tin liền đưa người thân đến khám, còn có một số khác là những đại phu mến mộ danh tiếng mà đến, cùng với những thương gia muốn nhân cơ hội này kết giao với quyền quý.
Tuy rằng mấy năm trước ở Linh Châu phủ cũng có một thịnh hội như vậy, nhưng người nhà họ Bạch trước nay vốn kín đáo, tri phủ Linh Châu phủ lại là kẻ bảo thủ sợ mắc lỗi, không có được sự quyết đoán như Đái tri phủ, cho nên mỗi lần tổ chức đại hội, hiếm khi có người ngoài nhận được tin tức.