Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1688: Bạch Ung đến



Lần này lại khác, Bạch gia đã tìm lại được đứa cháu thất lạc hai mươi năm, lại là một nhân tài có thiên phú y học không thua kém Bạch Hàng.

 

Bạch gia nhân cơ hội này, chính thức công nhận thân phận cho Thiệu Thanh Viễn, bất tri bất giác, lại trở nên rầm rộ hơn.

 

Cố Vân Đông nghe xong, vẻ mặt bừng tỉnh, thì ra là vậy, cho nên những người này, thực ra đều là vì Thiệu Thanh Viễn mà đến?

 

Đái tri phủ quả là có tài, nhìn xem con phố này, hàng quán ăn vặt cũng nhiều hơn không ít.

 

Còn có khách điếm bên kia, người ra vào tấp nập, có người vì không đặt được phòng mà tiu nghỉu ra về.

 

“Công tử, phía trước đường bị chặn rồi.”

 

Bỗng nhiên, bên tai Cố Vân Đông vang lên giọng nói của Thiệu Võ.

 

Hai người Cố Vân Đông thu lại sự chú ý, ngước mắt nhìn về phía trước.

 

Xe ngựa đã chạy đến gần nhà họ Thiệu, con phố này chạy dọc bờ sông, lúc này có không ít người đang đứng giữa đường, ngó nghiêng không biết xem gì.

 

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Cố Vân Đông vừa nghi hoặc hỏi một câu, bên cạnh xe ngựa liền có mấy người vội vã đi về phía trước, vừa đi vừa nói.

 

“Tiểu tử nhà họ Trần trượt chân rơi xuống nước, bị cuốn từ thượng nguồn đến đây mới được người ta cứu lên, lâu như vậy rồi, e là người đã lạnh ngắt từ lâu.”

 

“Phía trước vừa hay có một vị đại phu, ông ấy đang cứu người.”

 

“Thật sao? Đi mau, đi mau, đi xem nào.”

 

Mấy bóng người kia bước chân càng thêm vội vã, cố gắng chen vào đám đông.

 

Cố Vân Đông liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn, “Hay là, chúng ta cũng xuống xem thử? Họ nói phía trước có đại phu đang cứu người, có thể là sư thúc sư bá nào của chàng không?”

 

Xác suất này rất lớn, dù sao hiện giờ cả Tuyên Hòa phủ, có lẽ một phần ba số đại phu là sư thúc sư bá của hắn.

 

Thiệu Thanh Viễn nghĩ cũng phải, hai người liền xuống xe, nhanh chóng đi vào trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vừa mới chen vào đám đông, liền nghe thấy tiếng nói ghét bỏ của người bên cạnh, “Vị đại phu này sao thế nhỉ? Lại còn hôn tiểu tử nhà họ Trần, tuổi tác đã cao, thật không biết xấu hổ.”

 

“Đừng nói bậy, vị đại phu đó rõ ràng là đang cứu người.”

 

“Cứu người ư? Ai cứu người mà lại phải hôn môi?”

 

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đồng thời sững sờ, lập tức ngước mắt nhìn lại, bên tai cũng truyền đến một giọng nói quen thuộc.

 

“Ai tới giúp một tay với, ôi, ta hết sức rồi.”

 

Lời tuy nói vậy, nhưng ông vẫn đang gắng sức ấn n.g.ự.c cho người bệnh.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Chỉ là tuổi đã cao, dần dần có chút đuối sức.

 

Ngay lúc ông đang sầu não, trước mặt đột nhiên có một bóng người che xuống.

 

Bóng người đó ngồi xổm xuống, hai tay đưa về phía trước, thấp giọng nói, “Để con.”

 

Bạch Ung nghe vậy vui mừng, ngẩng đầu lên kinh ngạc hô, “A Dục, là con à?”

 

Thiệu Thanh Viễn đã tiếp nhận công việc của ông, Bạch Ung cười tủm tỉm, vội nhường chỗ cho hắn, rồi đứng dậy.

 

Chỉ là có lẽ đứng lên quá vội, thân mình đột nhiên loạng choạng một cái.

 

Cố Vân Đông đứng sau lưng ông lập tức đưa tay đỡ lấy, “Tổ phụ, cẩn thận.”

 

Bạch Ung đứng vững lại, quay đầu thấy là nàng, vẻ mặt càng thêm hưng phấn, “Vân Đông con cũng đến à? Con mau xem người này, ta đã làm theo lời con nói, hô hấp nhân tạo rồi ấn ngực, mà đến giờ nó vẫn chưa tỉnh lại, ta…”

 

Lời ông còn chưa dứt, tiểu tử nhà họ Trần nằm trên đất đột nhiên ho sặc sụa hai tiếng, rồi phun ra hai ngụm nước.

 

Bạch Ung, “…” Làm gì, làm gì, làm gì vậy? Thấy ta là lão già dễ bắt nạt đúng không?

 

Ông vừa hôn vừa ấn chẳng có tác dụng gì, cháu trai ông vừa đến, người liền tỉnh lại?

 

Quá bắt nạt người khác mà.