Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1699: Ta nhẹ mà



Hai người vừa đi, Bạch Ung liền ngó nghiêng chờ một lát.

 

Ngay sau đó, ông uống cạn ly trà sữa trân châu trong tay, nhét thẳng cái ly vào tay Tả thúc.

 

Rồi, kích động bò lên cầu trượt.

 

Tả thúc, “…” Lão thái gia, ngày thường ngài điên điên khùng khùng thì thôi đi, trò chơi của trẻ con mà ngài cũng dám lên sao?

 

Ông muốn cản lại, “Lão thái gia, ngài mau xuống đi, lỡ như cái này không chịu nổi mà sập thì sao?”

 

“Ngươi câm miệng đi, ta gầy như vậy, sao có thể không chịu nổi? Hơn nữa, lúc nãy A Dục không phải đã nói sao? Cầu trượt này ngày thường có rất nhiều đứa trẻ cùng nhau leo lên, ta cũng chỉ nặng bằng ba đứa trẻ thôi, nhẹ mà.”

 

Bạch Ung vẫy tay, nhưng động tác lại cẩn thận hơn rất nhiều, hai ba bước đã lên đến cầu thang, khom lưng chui ra từ dưới ngôi nhà nhỏ.

 

Cũng may ngôi nhà đó làm tương đối cao lớn, nếu không ông đã bị kẹt lại bên trong rồi.

 

Tả thúc sốt ruột không thôi, “Lão thái gia, ngài như vậy lỡ bị người ta thấy…”

 

“Vậy ngươi còn không mau đi đóng cửa lại?” Bạch Ung nói xong, “soạt” một tiếng trượt xuống.

 

Tả thúc, “…”

 

Bạch Ung đứng dậy, phủi mông, “Đừng nói nữa, cũng thú vị phết.”

 

Sau đó, ông tiếp tục leo lên.

 

Thiệu Thanh Viễn nào biết ý nghĩ thoáng qua trong đầu mình lại thành sự thật, lão gia tử tuổi đã cao lại thích cầu trượt, nếu biết được, có lẽ ấn tượng về lão thái gia sẽ hoàn toàn sụp đổ.

 

Hắn và Cố Vân Đông đến cửa hàng, liền thấy Hùng đại phu đã xử lý xong những vết thương khác có thể xử lý, lúc này đang đầy đầu mồ hôi nhìn vào mũi tên.

 

Thấy Thiệu Thanh Viễn đến, vội nhường chỗ, “Chủ nhân, ngài mau đến xem.”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Thiệu Thanh Viễn cẩn thận xem xét một phen, quả thực rất nghiêm trọng, hơn nữa người này lúc này cũng bắt đầu sốt lên.

 

Hắn vội vàng rửa tay, lấy d.a.o nhỏ ra, bảo người bưng lửa đến đặt bên cạnh.

 

Vị trí mũi tên thực ra cũng khá ổn, ở phía trên n.g.ự.c một chút, chủ yếu là sợ sau khi rút tên ra, m.á.u sẽ phun ra không cầm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cố Vân Đông đã mang tất cả t.h.u.ố.c và dụng cụ y tế có thể mang đến, đặt ngay bên cạnh Thiệu Thanh Viễn.

 

“Nàng ra ngoài chờ ta trước đi, Hùng đại phu ở đây giúp ta là được.”

 

Cố Vân Đông gật đầu, “Được, vậy chàng cứ từ từ, có cần gì thì cứ gọi một tiếng là được.”

 

“Ừm.”

 

Cố Vân Đông liền đi ra ngoài, ngoài cửa Dương Liễu, Thiệu Âm và mọi người đều đang chờ.

 

Tiểu Lục cũng đang ngồi một bên nghỉ ngơi, nhưng lúc này sắc mặt cậu ta đã tốt hơn nhiều.

 

Đồng Thủy Đào trên người đã thay một bộ quần áo mới, là lúc nãy Dương Liễu đi qua tiệm lụa bên cạnh, Cố Vân Đông nhờ bà mua giúp.

 

Không chỉ Đồng Thủy Đào có, mà Tiểu Lục cũng có.

 

Nhưng bộ y phục đó của cậu, là do Cố Đại Phượng dặn mua.

 

Tiền này, cũng là do Cố Đại Phượng tự bỏ ra.

 

Cố Vân Đông không muốn ôm đồm thêm việc, dù sao Tiểu Lục cũng là đệ tử của cô và dượng.

 

Tiểu Lục lúc này còn rất vui vẻ, cậu từ nhỏ đã là cô nhi, sau này theo Biển Hán, có sư phụ sư nương rồi mới coi như ổn định.

 

Mấy ngày nay vẫn luôn học nghề, sư nương cũng đã may cho cậu hai bộ y phục.

 

Cậu đã rất mãn nguyện, dù sao lớn từng này rồi, vẫn chưa có trưởng bối nào thương cậu như vậy.

 

Nhưng bộ y phục đó, bây giờ bị cắt một lỗ rất lớn, trên đó toàn là m.á.u tươi, cậu đau lòng không thôi.

 

Không ngờ sư nương lại mua cho cậu một bộ mới, Tiểu Lục cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc, sau này cậu nhất định sẽ càng nỗ lực học nghề, hiếu thảo với sư phụ sư nương.

 

Cậu đang sung sướng nghĩ ngợi, Cố Vân Đông liền đi đến trước mặt cậu.

 

“Biểu cô nương?”