Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1747: Đánh gãy tay chân, móc mắt



Bên ngoài nhà củi có hai người đứng chờ, là do Bạch Hàng phái tới.

 

Thấy Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, cả hai vội vàng tiến lên: “Thiếu gia, thiếu phu nhân.”

 

“Người ở bên trong à?”

 

“Vâng.”

 

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Các ngươi canh ở bên ngoài, đừng cho ai vào.”

 

Nói xong, hắn liền dẫn Cố Vân Đông vào trong.

 

Căn nhà này nói là nhà củi, nhưng bên trong lại khá rộng. Củi lửa chất đống chiếm một nửa, nửa còn lại thì rất sạch sẽ.

 

Lúc này trong phòng, có hai gã đàn ông đang bị trói.

 

Một người bị trói c.h.ặ.t c.h.â.n tay, bịt mắt, nằm bất tỉnh trên đống rơm. Người còn lại thì bị trói vào cột gỗ giữa nhà, miệng bị nhét giẻ.

 

Người này vẫn còn tỉnh táo.

 

Thấy cửa phòng được đẩy ra, gã đàn ông bị trói vào cột liền ra sức lắc đầu, “ô ô” giãy giụa.

 

Thiệu Thanh Viễn bước tới, một tay giật miếng giẻ trong miệng hắn ra.

 

Sắc mặt gã đàn ông đỏ bừng, giận dữ sôi trào, mang theo vẻ phẫn hận không thể kìm nén: “Thiệu công tử, các người có ý gì? Tại sao lại trói ta đến đây? Ta là khách được mời tới, các người dựa vào đâu mà đối xử với ta như vậy, không sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị người đời chê cười hay sao?”

 

Thiệu Thanh Viễn lạnh lùng nhìn hắn: “Tại sao lại bắt ngươi, chẳng lẽ trong lòng ngươi không tự biết sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gã đàn ông sững sờ, rồi bỗng nhiên bừng tỉnh: “Ta biết rồi, là vì trước đó ta đã giúp Hàn tiểu thư nói vài lời, nghi ngờ Thiệu phu nhân mấy câu? Chỉ vì vậy mà các người trói ta lại ư, đúng là nực cười! Chẳng lẽ Thiệu phu nhân không nghe nổi lời trái tai, chỉ có thể nghe người đời ca tụng thôi sao?”

 

Cố Vân Đông nhìn hắn, miệng cười như không cười: “Ta vẫn có thể tiếp thu những ý kiến trái chiều, chỉ có điều… ngươi nói những lời này không thấy chột dạ sao? Khi Hàn Dĩnh lên tiếng, ngươi đã vội vã nhảy ra bênh vực. Lúc người của Bình Nam Hầu phủ rời đi, ngươi lại lo lắng muốn đi theo, không phải chột dạ thì là gì? Quan trọng nhất là, hình như ngươi cũng không có trong danh sách khách mời.”

 

Người này chính là vị khách ở phòng số 11, kẻ đã lên tiếng bênh vực Hàn Dĩnh lúc trước.

 

Trên mặt gã đàn ông thoáng qua một tia hoảng loạn: “Ta đương nhiên là có.”

 

“Không, ngươi không có.” Cố Vân Đông nói. “Ngươi chỉ là một tên cò mồi do Bình Nam Hầu tìm đến, cố tình tới gây khó dễ cho ta. Ngươi đã đến kiếm chuyện, vậy thì ta cũng có thể sau đó tính sổ, đúng chứ?”

 

“Ngươi, ngươi nói bậy, ta không có.”

 

Thiệu Thanh Viễn nói: “Không cần nhiều lời với hắn làm gì. Nếu không phải khách mời, vậy tức là cố ý trà trộn vào. Ở đây có biết bao nhiêu quý nhân, chúng ta có lý do để nghi ngờ hắn muốn gây bất lợi cho ai đó. Ví dụ như Quận vương gia, lão Quốc công, hay thậm chí là Bình Nam Hầu. Đúng rồi, trước đây phủ Bình Nam Hầu từng xuất hiện thích khách, biết đâu chính là kẻ này.”

 

Gã đàn ông trợn tròn mắt, không thể ngờ đường đường chính chính lại bị coi là thích khách.

 

Hắn vội vàng lắc đầu: “Không, ta không có, ta không phải. Ngươi, các người vừa mới nói ta bênh vực Hàn tiểu thư, vậy sao có thể là thích khách của phủ Bình Nam Hầu được? Chẳng phải là tự mâu thuẫn sao?”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

“Sao lại mâu thuẫn? Ngươi cố tình lấy lòng Hàn tiểu thư để có cơ hội tiếp cận Bình Nam Hầu rồi hành thích, hoàn toàn hợp lý.”

 

Gã đàn ông: “…”

 

Cố Vân Đông nói: “Nếu là thích khách, vậy thì c.h.ế.t không đáng tiếc. Đánh gãy tay chân, móc mắt hắn rồi giải đến quan phủ.”

 

“Các người điên rồi sao?”

 

Thiệu Thanh Viễn hừ lạnh một tiếng, rồi ra tay với hắn.

 

Gã đàn ông hét lên một tiếng “A…”, tiếng hét vô cùng t.h.ả.m thiết, khiến cho người đang nằm trên đống rơm, không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, phải run lên bần bật.