Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1748: Sẽ không để ngươi chết



Tiếng kêu t.h.ả.m thiết của gã đàn ông vang lên một lúc rồi nhanh chóng tắt lịm.

 

Không lâu sau, mùi m.á.u tanh trong nhà củi trở nên nồng nặc, từ từ len vào mũi của gã đàn ông còn lại đang ngã trên đống rơm.

 

Hắn không kìm được mà run lên bần bật, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như tắm.

 

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông nhìn nhau, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười thầm.

 

Trong tay Thiệu Thanh Viễn lúc này đang cầm một cây kim, chính cây kim này đã đ.â.m vào người gã đàn ông ở phòng số 11, đó mới là nguyên nhân hắn la hét t.h.ả.m thiết.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Còn trong tay Cố Vân Đông thì cầm một cái ly, nắp ly đã mở, nàng hơi nghiêng miệng ly, m.á.u gà đỏ tươi bên trong liền chảy xuống đất.

 

Gã đàn ông bị trói vào cột đã ngất đi, nhưng tiếng la hét vừa rồi dường như vẫn còn văng vẳng trong phòng, khiến cho gã đàn ông còn lại sợ hãi đến khiếp vía.

 

Thiệu Thanh Viễn mở cửa phòng, nói với người canh gác: “Lôi hắn đi, giải thẳng đến phủ nha, cứ nói là thích khách ám sát Bình Nam Hầu. Dù sao hắn cũng không nói hay viết được nữa, muốn nói hắn là ai thì là người đó.”

 

“Vâng.” Người canh cửa đáp lời, rồi lập tức lôi người đi.

 

Cửa nhà củi lại một lần nữa được đóng lại. Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông chậm rãi bước về phía đống rơm.

 

Gã đàn ông nằm trên đó đã bất giác co người lại, mắt hắn bị một mảnh vải che đi.

 

Thiệu Thanh Viễn nhẹ nhàng giật một cái, mảnh vải tuột ra.

 

Người này chính là gã đàn ông ở phòng số 6, cũng là người đầu tiên lên tiếng gây khó dễ về thân phận của Cố Vân Đông mà không dám lộ mặt, cuối cùng bị Thiệu Thanh Viễn nghe ra vị trí.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gã đàn ông nhắm chặt mắt, một lúc sau mới dần thích ứng được với ánh sáng trong phòng.

 

Nhưng vừa thích ứng được, hắn liền nhìn thấy những vết m.á.u đáng sợ trên cột và dưới đất, cả người run lên dữ dội, kinh hãi nhìn hai người trước mặt: “Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?”

 

Cố Vân Đông ngồi xổm xuống, đảo mắt nhìn khuôn mặt hắn.

 

Thật thảm, mồ hôi túa ra như tắm, người cũng run lên lợi hại. Sợ hãi như vậy, cớ sao còn phải làm kẻ ác?

 

Cố Vân Đông cười nói: “Ta nhớ là, ngươi cũng không phải khách được mời tới đúng không? Ngươi nói xem, ngươi trà trộn vào đây làm gì? Lại còn lén lút, nói chuyện cũng không dám mở cửa phòng lộ mặt. Nói, ngươi có mục đích mờ ám gì? Chẳng lẽ, ngươi cũng là thích khách?”

 

Gã đàn ông lập tức điên cuồng lắc đầu: “Không phải, không phải, ta không có, ta thật sự là khách.”

 

“Xem ra là không chịu nói thật rồi. Nếu đã vậy, thời buổi đặc biệt phải dùng cách đặc biệt, cũng móc mắt, cắt lưỡi, đ.á.n.h gãy tay chân rồi giải đến quan phủ.”

 

Thiệu Thanh Viễn đứng bên cạnh, mặt không biểu cảm gật đầu, vô cùng phối hợp rút ra con d.a.o găm từ phía sau.

 

Trên con d.a.o găm vẫn còn dính m.á.u đỏ tươi, khiến gã đàn ông hoa cả mắt, suýt nữa thì không thở nổi.

 

Hắn cố gắng lết người về phía sau, nhưng chẳng mấy chốc lưng đã chạm vào tường, trên người dính đầy rơm rạ.

 

Thiệu Thanh Viễn từng bước tiến lại gần, ánh mắt lạnh như băng, sát khí đằng đằng.

 

“Ngươi đừng tới đây, đừng qua đây, ta thật sự không phải thích khách. Ta chỉ đến xem náo nhiệt thôi, không có mục đích gì khác. Các người không thể g.i.ế.c người vô tội, nếu không ta có thành quỷ cũng không tha cho các người.”

 

Thiệu Thanh Viễn đã đưa tay ra, túm lấy tóc hắn, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt gã, nói: “Yên tâm, sẽ không để ngươi chết, nên ngươi cũng sẽ không thành quỷ, chẳng qua chỉ sống không bằng c.h.ế.t mà thôi.”