“Vẫn là ông ngoại nghĩ thông suốt.” Cố Vân Đông cười tủm tỉm nói một câu.
Dương Chí Phúc quay đầu nhìn nàng, bật cười: “Con bé này, lanh lợi thật.”
Hai người rất nhanh đã vứt Dương Văn Lễ ra sau đầu, bắt đầu nói chuyện phiếm về những việc nhà khác. Vừa nói, vừa thu dọn xong mảnh đất trồng rau.
Sau khi ăn trưa xong, Dương Chí Phúc định mang giỏ rau vẫn còn tươi roi rói đó đến cho nhà hàng xóm.
Chỉ là vẫn ở trên con phố Thành An này, hơn nữa đầu phố cũng có người của tiêu cục âm thầm bảo vệ, cho nên Cố Vân Đông không lo lắng, liền để ông đi.
Ai ngờ Dương Chí Phúc còn chưa về, bên ngoài đột nhiên có tiếng la hét thất thanh.
Cố Vân Đông trong lòng “lộp bộp” một tiếng, vội vàng đi ra đầu hẻm.
Đó là nhà cuối cùng mà Dương Chí Phúc đưa rau, đi được nửa đường, liền thấy Dương Chí Phúc đã quay lại.
“Ông ngoại, ông không sao chứ?”
“Không sao, không sao, đi, về nhà trước đã.”
Cố Vân Đông liền đưa ông đi về, vừa vào cửa, Dương Chí Phúc liền thở ra một hơi, kéo nàng đi về phía trước vài bước, nói với Cố Đại Giang và mọi người cũng vừa đi ra: “Ta vừa rồi nghe có người nói, Mao huyện lệnh bị bắt rồi, có phải, có phải là do Thanh Viễn bọn họ làm không??”
“Chắc là vậy ạ.” Cố Vân Đông hỏi: “Bên ngoài tình hình thế nào?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Ta vừa đến nhà Trương tú tài, Trương tú tài vừa hay trở về, chính là ông ấy nói. Nói là trong thành có một vị Vương gia đến, mang người vào huyện nha, sau đó bắt hết đám người Mao huyện lệnh, sư gia, còn nói Mao huyện lệnh cấu kết với ai đó, ý đồ mưu phản, muốn đưa về kinh thành xử trảm. Bây giờ cả huyện nha đều bị khống chế rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời nói của Dương Chí Phúc ít nhiều có chút phấn khích, dù sao đi nữa, Mao huyện lệnh gặp xui xẻo, đối với ông mà nói chính là chuyện tốt.
Hơn nữa ông cũng đã biết trước một ít tin tức, đối với việc Mao huyện lệnh bị bắt tuy không bất ngờ, nhưng trong lòng lúc này lại nhẹ nhõm hẳn.
Dương Chí Phúc nói: “Bây giờ trên đường lòng người hoang mang, Trương tú tài biết con là quận chúa, còn hỏi ta có thể đến nhà chúng ta trốn một chút không. Ta nói với ông ấy, bây giờ tốt nhất là ở yên trong nhà không đi đâu cả. Trương tú tài liền vội vàng dặn dò người nhà ở yên trong nhà, hàng xóm ở phố Thành An chúng ta cũng đều đóng cửa, định chờ chuyện qua đi mới ra ngoài.”
Cố Vân Đông gật đầu, bảo mọi người đều vào nhà trước, cũng không cần quá căng thẳng.
Mà lúc này ở huyện thành An Nghi, không ít người đã biết chuyện Mao huyện lệnh bị Quận vương gia bắt giữ, những hương thân phú hộ từng có qua lại và quan hệ mật thiết với ông ta, lúc này đều đóng cửa không ra, có cửa hàng thì đóng cửa, có xưởng thì đóng xưởng, tất cả đều ở yên trong nhà nghĩ cách làm sao để thoát khỏi liên can.
Người trên đường càng ít hơn, nhưng cũng có không ít người nhỏ giọng bàn tán.
“Trước đến một vị quận chúa, bây giờ lại đến một vị Quận vương gia, trời đất ơi, huyện An Nghi chúng ta làm sao vậy? Sắp nổi tiếng rồi sao?”
“Ta đã nói rồi mà, một quận chúa sao lại đột nhiên đến huyện thành nhỏ bé của chúng ta, hóa ra là nhắm vào Mao huyện lệnh. Chắc chắn là quận chúa đến đây âm thầm điều tra trước, làm cho Mao huyện lệnh mất cảnh giác, chờ bắt được chứng cứ phạm tội của ông ta, Quận vương gia đến là có thể bắt gọn Mao huyện lệnh.”
“Đáng đời, huyện lệnh này vốn dĩ chẳng phải thứ tốt lành gì.”
“Đúng vậy, ngoài việc lật đổ huyện lệnh tiền nhiệm, cũng không thấy ông ta làm được việc gì thực sự cho dân chúng chúng ta.”
“Cũng không biết lần này ông ta bị bắt, rốt cuộc sẽ bị phán tội nặng đến đâu. Các người nói xem, có bị xử trảm không?”
Chuyện này khó nói, cũng chỉ có Cố Vân Đông biết, cấu kết với Bình Nam hầu, chắc chắn là đầu rơi xuống đất.