Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1853: Vĩnh Gia quận chúa biết võ??



Nhưng chưa đợi Mao huyện lệnh đầu rơi xuống đất, ông ta lại muốn Cố Vân Đông chôn cùng mình.

 

Vào ban đêm, canh giờ vừa đến giờ Tý, liền có hai tiêu sư vội vàng chạy vào, nói với Cố Vân Đông đang ở trong sân ngắm trăng chưa ngủ: “Ngoài góc đường có mười mấy người đến, hướng về phía nhà họ Dương, e là người đến không có ý tốt.”

 

Mười mấy người? Mao huyện lệnh này rốt cuộc là xem thường nàng? Hay là xem thường nàng? Hay là xem thường nàng?

 

Cố Vân Đông đứng dậy: “Được, các ngươi bố trí trước đi, ta đi tìm cha mẹ ta.”

 

“Vâng.”

 

Cố Vân Đông vào phòng, gõ cửa phòng Cố Đại Giang.

 

Cố Đại Giang và Dương Liễu thật ra cũng chưa ngủ, nghe tiếng gõ cửa liền lập tức ra ngoài.

 

Không chỉ có họ, Dương Chí Phúc và Dương lão thái cũng còn thức.

 

Vân Thư cũng ăn mặc chỉnh tề, nhưng cậu ngồi trên giường lại gật gà gật gù, mắt thấy sắp ngủ rồi, kết quả cửa phòng bị đẩy ra, cậu lập tức tỉnh táo.

 

Cố Vân Đông bật cười: “Con ngủ đi là được, không cần cố chống.”

 

Vân Thư lắc đầu: “Con không ngủ, người bên ngoài đến rồi sao?”

 

“Ừm.” Cố Vân Đông nói: “Tất cả đến phòng của Dương Hạc biểu ca trước đi.”

 

Dương Hạc không tiện di chuyển nhiều, liền dứt khoát không dời đi, để mọi người tập trung hết trong phòng của hắn, như vậy có thể tập trung bảo vệ tốt hơn.

 

Ngược lại Khả Khả và tiểu quận chúa hai người tuổi còn nhỏ, không thắng nổi cơn buồn ngủ, lúc này đã nằm trên giường ngủ say sưa.

 

Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào mỗi người ôm một đứa, đưa đến phòng Dương Hạc.

 

Sau đó hai đứa bé được Cố Đại Giang và Dương Liễu nhận lấy, tiếp tục ngủ say.

 

Trong phòng này còn lại bảy hộ vệ, gần như là một người hộ một người.

 

Đại Lực mang theo hai cao thủ, còn có bốn vị tiêu sư của tiêu cục canh giữ ở cửa phòng.

 

Cũng may căn phòng này đủ lớn, nếu không nhiều người như vậy sẽ quá chật chội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cố Vân Đông mang theo Đồng Thủy Đào cùng Thiệu Văn, Thiệu Võ ra ngoài, vừa đến sân, liền thấy trên tường viện đứng không ít người, hơn phân nửa là tiêu sư của Phi Hổ tiêu cục, Lăng tiêu đầu cũng ở đó.

 

Những người này, đã bao vây toàn bộ sân nhà họ Dương, kín kẽ không một kẽ hở.

 

Không lâu sau, vị trí cửa sau đột nhiên có tiếng đ.á.n.h nhau ‘loảng xoảng’.

 

Lăng tiêu đầu nói với Cố Vân Đông: “Quận chúa chờ một chút, ta đi xem.”

 

Sau đó, nàng liền thấy Lăng tiêu đầu nhẹ nhàng bay từ trên tường xuống, đi thẳng đến cửa sau.

 

Xem ra, tuy không hợp với hình tượng của một tiêu sư, nhưng trông vẫn rất đẹp mắt.

 

Không lâu sau Lăng tiêu đầu quay lại, vẻ mặt lại hơi nhíu lại: “Là hai tiêu sư của Bá Uy tiêu cục.”

 

Cố Vân Đông sững người: “Bọn họ…”

 

“Ta thấy được phó tiêu đầu của họ, người này thường xuyên ý kiến bất đồng với Khổng tiêu đầu, nhưng gan lại rất lớn, xem ra lần này là hắn dẫn người đến, may mà người cũng không nhiều.” Dù sao đến lúc mấu chốt này mà còn đứng về phía Mao huyện lệnh, đều rất ngu ngốc.

 

Giọng nói vừa dứt, cửa trước cũng có tiếng đ.á.n.h nhau.

 

Lăng tiêu đầu lập tức mang theo hai người đến chi viện, tường viện không ra, rất nhanh liền có người định đột phá từ tường viện.

 

Tiêu sư trong tiêu cục cùng với đám người Đồng Thủy Đào đã toàn bộ tham gia vào cuộc chiến.

 

Đúng lúc này, có người nhân lúc người khác không chú ý, lặng lẽ lật từ góc tường xuống.

 

Nhìn thấy Cố Vân Đông đứng trong sân, mắt tên hắc y nhân đó sáng lên, bay nhanh về phía Cố Vân Đông.

 

“Quận chúa ở đây, mau tới.”

 

Vừa nói, một thanh trường kiếm đã kề vào cổ Cố Vân Đông.

 

Nhưng ngay sau đó, hắn liền cảm thấy n.g.ự.c mình đau nhói, cổ tay bị người ta ấn xuống, trường kiếm trong tay ‘loảng xoảng’ một tiếng rơi xuống đất.

 

Hắn ngẩng đầu, không dám tin nhìn nàng: “Ngươi… biết võ.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.