Sở Dật Hàn cứ cách một đoạn thời gian lại chạy đến Thanh Hà huyện vài ngày, cuối cùng cũng khiến Sở phu nhân nhận ra điểm bất thường.
Bà ta cho gọi tâm phúc thuộc hạ của Sở Dật Hàn đến, hỏi: “Cái tên tiểu t.ử thúi kia lại chạy đến Thanh Hà huyện rồi sao? Nó đi làm cái gì vậy?”
Tâm phúc thuộc hạ có chút chột dạ nhìn Sở phu nhân: “Lão phu nhân, Thế t.ử chỉ là đi giải quyết việc riêng thôi ạ…”
Thế t.ử gia ơi, người mau hồi phủ đi thôi, nô tài sợ rằng không chịu nổi cơn thịnh nộ của Lão phu nhân đâu!
Sở phu nhân cười lạnh một tiếng: “Giải quyết việc riêng? Làm việc gì mà cách vài bữa lại chạy đến đó? Ngươi tốt nhất nên nói thật, bằng không thì đừng hòng được yên thân.”
Tâm phúc thuộc hạ bị dọa cho run rẩy, vội vàng nói: “Lão phu nhân, Thế t.ử quen biết một cô nương ở Thanh Hà huyện, hai người tâm đầu ý hợp, Thế t.ử đến đó chính là để gặp nàng ta.”
Sở phu nhân nghe vậy, lông mày nhíu chặt: “Cô nương nào? Là thiên kim nhà ai?”
Tâm phúc thuộc hạ cúi đầu, giọng càng nhỏ hơn: “Không phải thiên kim, là nữ nhi nhà nông, sống bằng nghề kinh thương.”
Sở phu nhân lập tức nổi giận: “Hoang đường! Thế t.ử Sở gia ta há lại có thể qua lại với một nữ nhi nhà nông thấp kém, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị người đời cười chê hay sao?”
Bà ta ngay lập tức quyết định, tự mình đến Thanh Hà huyện gặp cô nương này, bảo nàng ta tránh xa Sở Dật Hàn ra.
Sở phu nhân đến Thanh Hà huyện, không vội đi tìm Sở Dật Hàn, mà lại đi thẳng đến Ngự Hương Phường để gặp Khương Huệ.
Khương Huệ đang đứng ở quầy tính sổ, thấy Sở phu nhân ăn mặc quý phái sang trọng, tưởng là khách hàng, bèn bước tới tiếp đón.
“Vị phu nhân này, xin hỏi người muốn mua hương tạo hay thủy dưỡng phát, cửa tiệm chúng ta gần đây vừa ra mắt thêm vài loại hương khác.”
Sở phu nhân đ.á.n.h giá Khương Huệ một lượt từ trên xuống dưới. Trong lòng bà ta, ấn tượng đầu tiên về cô nương nhà nông này coi như chấp nhận được, chỉ có điều thân phận thực sự không xứng đôi với con trai bà.
Bà ta hừ lạnh một tiếng: “Ta không đến mua đồ, ta hỏi ngươi, có phải ngươi quen Sở Dật Hàn không?”
Khương Huệ trong lòng kinh hãi, không ngờ vị phu nhân quý giá này lại nhắc đến Sở Dật Hàn, nhưng nàng vẫn trấn tĩnh gật đầu: “Phải, ta có quen Sở công tử.”
Sở phu nhân sắc mặt trầm xuống: “Ta là Nương thân của Sở Dật Hàn. Ta khuyên ngươi tốt nhất nên tránh xa nó ra một chút. Thân phận giữa các ngươi quá khác biệt, đừng vọng tưởng trèo cao, bám víu lấy con trai ta.”
Khương Huệ nghe xong, trong lòng không khỏi thấy ủy khuất, nhưng nàng vẫn không hề hèn mọn, đáp lời: “Phu nhân, ta cùng Sở công t.ử là thật lòng đối đãi. Thân phận không thể quyết định tất cả. Hơn nữa, thiếp tuy xuất thân nông gia, nhưng cũng dựa vào bản lĩnh của mình để kinh thương, không hề có tâm tư muốn bám víu quyền quý.”
Sở phu nhân không ngờ Khương Huệ lại cứng rắn như vậy, trong lòng càng thêm bực bội: “Hừ, không có tâm tư bám víu quyền quý, vậy tại sao ngươi lại tìm đến con trai ta, chẳng lẽ không phải biết nó là Thế t.ử Hầu phủ, rồi mơ tưởng chim sẻ hóa phượng hoàng hay sao?”
Lúc này, các khách hàng đang mua sắm trong tiệm thấy cảnh tượng này, đều ôm thái độ hóng chuyện, xì xào bàn tán.
“Nhị cô nương nhà họ Khương ngày thường trông đoan trang điềm đạm, không ngờ lại bám víu được Thế t.ử Hầu phủ, quả là bản lĩnh lớn đấy.”
“Thế thì có ích gì chứ? Không thấy Lão phu nhân Hầu phủ không đồng ý việc này hay sao? Huống hồ thân phận hai người cách biệt, dẫu có vào Hầu phủ, e rằng cũng chỉ làm thiếp mà thôi.”
“Dù làm thiếp thì cũng là phú quý ngút trời rồi, ngươi nghĩ xem, đó là Hầu phủ đấy, thế gia đại tộc ở Kinh thành cơ mà.”
Khương Huệ nghe thấy những lời đó, sắc mặt lập tức tái nhợt: “Sở phu nhân, ta không hề…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở phu nhân nhìn thấy vẻ mặt nàng ta trắng bệch, không chút nể nang cảnh cáo: “Ngươi cũng đã nghe rồi đấy, người ngoài đều biết hai ngươi không xứng, đừng si tâm vọng tưởng nữa, sau này đừng gặp lại Dật Hàn.”
Khương Dao thấy động tĩnh bên này, vội vàng bước tới, che Khương Huệ lại phía sau: “Sở phu nhân, chuyện tình cảm, một bàn tay không thể vỗ thành tiếng. Người nên đi hỏi con trai mình, chứ không phải lôi muội muội ta ra đây mà sỉ nhục.”
Sở phu nhân bị lời Khương Dao chặn họng, sắc mặt càng thêm khó coi: “Nha đầu nhà ngươi, sao lại vô lễ đến thế, ta nói chuyện với muội muội ngươi, khi nào thì đến lượt ngươi xen vào?”
Khương Dao không hề sợ hãi nhìn thẳng Sở phu nhân: “Sở phu nhân, Người hôm nay đến đây để chất vấn lỗi lầm, vốn đã không hợp lễ nghĩa rồi. Nếu Người đến mua đồ, chúng ta mở cửa đón khách, nếu Người đến để gây chuyện, vậy thì chúng ta không hoan nghênh, xin mời trở về cho.”
Sở phu nhân tức giận đến cực độ, vừa định nói thêm điều gì, thì lúc này Sở Dật Hàn đã vội vàng chạy vào.
Hạt Dẻ Nhỏ
Chàng thấy cảnh Nương mình và Khương Huệ đang đối chất, trong lòng đã hiểu được đôi chút, vội bước lên nói: "nương, người đang làm gì vậy? Người có chuyện gì thì cứ trút giận lên con, đừng làm phiền Huệ nhi.”
Khương Dao thấy Sở Dật Hàn bước vào, lạnh giọng nói: “Sở Thế t.ử đã đến đây, vậy thì xin mời đưa phu nhân về đi thôi. Nơi này của chúng ta nhỏ bé, không dung nạp được Đại Phật.”
Sở Dật Hàn bị Khương Dao nói đến mức có chút ngượng ngùng, vội vàng nói: “Xin lỗi, ta sẽ đưa Nương ta về ngay. Huệ nhi, lát nữa ta sẽ giải thích với nàng.”
Khương Huệ nhìn thấy họ đã ra khỏi cửa, những giọt nước mắt nàng cố nén bấy lâu phút chốc tuôn rơi.
Khương Dao cho giải tán đám khách đang hóng chuyện, sau đó ôm lấy nàng, an ủi: “Không sao rồi, muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Sở phu nhân bị Sở Dật Hàn kéo ra khỏi Ngự Hương Phường, lên xe ngựa.
Sở phu nhân giận đến cháy lòng, véo tai chàng ta nói: “Ngươi hôm nay phải theo ta về, không được phép gặp lại cô nương kia!”
Sở Dật Hàn đau đến nhăn mặt: "nương, người buông tay trước đã, có gì từ từ nói.”
Sở phu nhân buông tay, bực bội nói: “Còn gì để nói nữa? Ngươi cứ khăng khăng muốn qua lại với một nữ nhi nhà nông, ra thể thống gì?”
Sở Dật Hàn bất đắc dĩ giải thích: "nương, Huệ nhi nàng thông minh lương thiện, dựa vào bản lĩnh của mình để kinh doanh Ngự Hương Phường có tiếng tăm, khác hẳn với những thiên kim tiểu thư chỉ biết ăn chơi. Hơn nữa chúng con thật lòng yêu nhau, xin Người hãy tác thành cho chúng con.”
Sở phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Thật lòng yêu nhau? Nàng ta chẳng qua là nhìn trúng thân phận và của cải của ngươi thôi. Ngươi nếu cố chấp như vậy, thì đừng trách ta không nhận ngươi làm con trai!”
Sở Dật Hàn hiểu rõ Nương lúc này đang giận dữ, bất kể chàng nói gì, e rằng bà ta cũng không nghe lọt tai. Thế là, chàng quyết định tạm thời nhẫn nhịn, đợi một thời gian nữa sẽ tìm cách khuyên bảo.
Màn đêm buông xuống, Sở Dật Hàn sau khi sắp xếp Nương mình ổn thỏa, liền không ngừng nghỉ chạy đến nhà họ Khương.
Vừa gặp Khương Huệ, Sở Dật Hàn đã vội vàng nói: “Huệ nhi, chuyện ngày hôm nay, thực sự là lỗi của Nương ta, những lời bà ấy nói, nàng tuyệt đối đừng để trong lòng. Đợi qua vài ngày, khi cơn giận của Người nguôi ngoai, ta nhất định sẽ khuyên giải Người t.ử tế, khiến Người chấp thuận cho chúng ta bên nhau.”
Tuy nhiên, Khương Huệ lại không đáp lại chàng như Sở Dật Hàn mong đợi.
Trước kia, nàng cũng từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần bản thân đủ kiên định, nhất định có thể vượt qua mọi khó khăn, cùng Sở Dật Hàn sống bên nhau trọn đời.
Thế nhưng, hiện thực lại giáng cho nàng một đòn nặng nề. Sự sỉ nhục của Sở phu nhân, tựa như một thanh kiếm sắc nhọn, đ.â.m sâu vào nội tâm nàng.
“Sở công tử, có lẽ chúng ta thật sự không xứng đôi. Chàng quý là Thế t.ử Hầu phủ, còn ta chỉ là nữ nhi nhà nông, khoảng cách giữa chúng ta tựa như vực sâu, định sẵn sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp. Cho dù cuối cùng Sở phu nhân có chấp thuận, ta cũng không thể là chính thê của chàng, nhưng ta tuyệt đối không làm thiếp.”
Nói xong, Khương Huệ lấy ra khối định tình tín vật tượng trưng cho tình cảm của hai người, hoàn lại cho Sở Dật Hàn: “Cứ coi như chúng ta hữu duyên vô phận đi, khối ngọc bội này, vẫn nên hoàn lại chủ cũ thì hơn. Từ nay về sau, xin chàng đừng đến tìm ta nữa.”