Nữ Chiến Thần Xuyên Không

Chương 240: Trọng Chấn Đấu Chí



 

Trường Sinh và Trường An dưới sự cám dỗ của đủ loại món ngon mỗi ngày, cộng thêm cuộc sống của chúng không hề thay đổi, tỷ tỷ mà chúng sùng bái nhất vẫn là tỷ tỷ của chúng, không bị bất kỳ ai cướp đi.

 

Hai đứa trẻ lúc này mới miễn cưỡng chấp nhận Tô thị.

 

Trường Sinh và Trường An tuổi còn nhỏ, chúng không thể hiểu được vì sao Nguyễn Ngư lại có hai người mẹ, nhưng thời gian này chúng cũng nhận ra, tỷ tỷ có hai người mẹ, đồng nghĩa với việc có thêm một người đối xử tốt với tỷ tỷ.

 

Trường Sinh và Trường An hiểu ra, lập tức vui vẻ hẳn lên, chỉ cần là người đối xử tốt với tỷ tỷ, chúng đều thích.

 

Chúng cũng rất vui.

 

Hơn nữa, lúc đầu chúng cũng không quá ghét Tô thị, một dì có vẻ ngoài giống tỷ tỷ, chúng chỉ cảm thấy thân thiết mà thôi.

 

Vì vậy hai tiểu gia hỏa cũng nhanh chóng chấp nhận Tô thị trở thành một thành viên trong gia đình.

 

Tình hình của Tô thị ngày càng tốt hơn, người vui mừng nhất không gì khác chính là Ngụy Trì.

 

Tô thị có thể ở lại bên phía Nguyễn Ngư, nhưng Ngụy Trì thì không tiện như vậy, may mà Mai Viện rất gần nơi Nguyễn Ngư ở, chàng đến mỗi ngày cũng rất thuận tiện.

 

Ban đầu Ngụy Trì mặt dày, lấy danh nghĩa thăm mẹ, đến ở lại một khoảng thời gian mỗi ngày.

 

Sau này mẹ chàng đã khỏe hơn, bắt đầu nghiên cứu đủ loại món ăn mỗi ngày, chờ Nguyễn Ngư buổi tối trở về cùng ăn cơm.

 

Ngụy Trì thuận lý thành chương mà cùng hai người chị dâu, cùng mẹ dùng bữa.

 

Nguyễn Ngư vì chuyện Bạch Vân Thành gặp nạn châu chấu, một khoảng thời gian dài bận rộn đến nỗi không có thời gian trở về.

 

Thế nên Ngụy Trì muốn gặp Nguyễn Ngư một lần vào bữa ăn, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

 

Vì Tô thị đã chuyển đến bên phía Nguyễn Ngư, Lý thị và Trương thị để tránh hiềm nghi đã chuyển đến ký túc xá đôi, khiến Mai Viện lại chỉ còn lại một mình Ngụy Trì.

 

Ngụy Trì không muốn tiếp tục sống một mình trong Mai Viện trống trải, cộng thêm cơ thể chàng cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn, thế là chàng trực tiếp đến đội hộ vệ.

 

Dù chàng vẫn chưa chính thức gia nhập đội hộ vệ, nhưng chàng cũng bắt đầu tự rèn luyện đặc biệt cho bản thân.

 

Còn về Trương thị và Lý thị, sau khoảng thời gian tĩnh dưỡng này, theo đề nghị của Nguyễn Ngư, họ quyết định đến nhà trẻ để làm giáo viên khai tâm.

 

Tuy học vấn của họ không uyên bác như các phu tử ở học viện, nhưng để dạy dỗ những đứa trẻ nhỏ ở nhà trẻ khai tâm thì thừa sức.

 

Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên bàn học, Trương thị chậm rãi lật giở những cuốn sách trước đây chưa từng thấy qua trên tay, khóe miệng không tự chủ được nở một nụ cười.

 

Nàng rất thích nơi này.

 

Bên tai nàng là tiếng đọc sách trong trẻo của lũ trẻ, Lý thị đang kiên nhẫn dẫn dắt lũ trẻ đọc từng câu chữ trong sách.

 

“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang…”

 

Giọng nói dịu dàng của Lý thị vang vọng khắp gian phòng.

 

Mỗi khi như vậy, trong mắt nàng luôn lướt qua một tia hoảng hốt, nàng dường như thấy Triệt nhi đang ngồi giữa đám trẻ này, cùng đám trẻ đọc sách.

 

Nguyễn Ngư không hề giấu giếm tình trạng cơ thể của mẹ, chứng điên của mrj hiện tại tuy đã được kiểm soát, nhưng tâm bệnh chưa giải, bất cứ lúc nào cũng có thể tái phát.

 

Đây cũng là lý do vì sao Trương thị và Lý thị luôn kè kè bên nhau.

 

Hai người đều rất lo lắng Lý thị sẽ không kiểm soát được bản thân, đột nhiên phát bệnh.

 

Cuộc sống ở Bạch Vân Thành thật sự quá mỹ diệu, mỹ diệu đến mức có chút không chân thực.

 

Cuộc sống nơi đây khiến họ cảm nhận được một sự an lòng đã lâu không có, những ngày tháng sung túc và vui vẻ như vậy, dù là khi Ngụy gia còn thịnh vượng, họ cũng chưa từng trải qua.

 

Trương thị và Lý thị đều rất thích cuộc sống nơi đây, họ không muốn vì chứng điên của Lý thị mà phá hỏng cuộc sống yên bình này.

 

Trên lớp học, từng đứa trẻ đều ngồi thẳng tắp, đôi mắt đen láy tràn đầy khao khát tri thức.

 

Những đứa trẻ ở Bạch Vân Thành này sớm trưởng thành đến mức đáng thương, những năm thiên tai liên tiếp đã cướ đi quyền được nũng nịu, làm nũng của chúng.

 

Trương thị thường xuyên nhìn chúng mà thất thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lý thị tiếp xúc nhiều với đám trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện này, nói không chừng rất nhanh có thể thoát khỏi nỗi buồn mất con.

 

“Đại tẩu, đã đến giờ trưa rồi, chúng ta đi đến nhà ăn dùng bữa trưa thôi!” Trương thị nhẹ giọng nhắc nhở.

 

“Hạ khóa!”

 

Theo tiếng nói này của Lý thị, lũ trẻ đứng dậy cung kính cúi chào cảm ơn Trương thị và Lý thị, sau đó như chim non sổ lồng, từng tốp một rời khỏi lớp học.

 

Trương thị và Lý thị dọn dẹp một chút đồ đạc, đi theo sau lũ trẻ cùng đi đến nhà ăn.

 

Lý thị nghe tiếng trẻ con cười đùa từ xa vọng lại, trên mặt nàng cũng hiếm hoi xuất hiện một tia cười ấm áp.

 

“Hôm nay trên lớp có một đứa trẻ hỏi ta chữ ‘nương thân’ viết thế nào… Khi ta cầm bút dạy, trong lòng lại không còn đau đến vậy nữa.”

 

Trương thị nghe vậy, hốc mắt hơi nóng lên, nàng không kìm được nắm lấy tay Lý thị, “Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi!”

 

“Đúng vậy!” Lý thị dùng sức gật đầu, “Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi!”

 

Hai người nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng tăng nhanh bước chân.

 

Trương thị và Lý thị sau khi rời khỏi Mai Viện, sống cách Tô thị khá xa.

 

Hai người họ chỉ có thể đến thăm Tô thị một lúc vào mỗi bữa tối.

 

Ngụy Trì có thời gian rảnh cũng sẽ đến học đường thăm hai người chị dâu, sau khi biết bệnh tình của mẹ và chị dâu cả đều ngày càng tốt hơn, chàng cũng đã trút bỏ gánh nặng trong lòng, sau đó dồn nhiều tâm sức hơn vào việc huấn luyện.

 

Ngụy Trì hiện tại tuy đã hoàn toàn bình phục, nhưng trước đó chàng bị thương quá nặng, nhất thời chưa thể khôi phục lại thân thủ như trước khi bị thương.

 

Thế nên chàng cần thông qua huấn luyện đặc biệt để dần dần khôi phục công lực.

 

Ngụy Trì rất rõ Hắc Ưng quân đã không còn, từ giây phút chàng suýt chút nữa gia đình tan nát, chàng cũng không hề nghĩ đến việc tiếp tục vì triều đình mà bán mạng.

 

Ngụy gia trung thành tận tụy, cuối cùng lại đổi lấy một kết cục như vậy, cho đến tận hôm nay chàng vẫn là trọng phạm của triều đình.

 

Thế nên chàng muốn gia nhập đội hộ vệ của Nguyễn Ngư.

 

Chàng không muốn quản chuyện triều đình nữa, cũng không muốn vì triều đình mà bảo vệ Đại Thương, chàng bây giờ chỉ muốn ở bên cạnh người thân, bảo vệ tốt mảnh đất Bạch Vân Sơn này.

 

Còn về mối thù m.á.u giữa Ngụy gia và người Man…

 

Ở trong đội hộ vệ vẫn có thể g.i.ế.c người Man, chàng luôn có cơ hội đối đầu với người Man.

 

Nguyễn Ngư sau khi biết được tâm tư của Ngụy Trì, đã đặc biệt nói chuyện với chàng một lần, thế là vào ngày hôm sau, trong đội hộ vệ đã có thêm một “Đội Đặc Công” đặc biệt, mà Ngụy Trì chính là đội trưởng đội đặc công này.

 

Cái gọi là đội đặc công, nói trắng ra chính là đội đặc nhiệm bây giờ.

 

Nguyễn Ngư đã trao cho Ngụy Trì quyền hạn rất lớn, cho phép chàng trong đội hộ vệ chọn ra những thành viên phù hợp, sau đó thành lập đội ngũ của riêng mình.

 

Khoảng thời gian này, Ngụy Trì có thể nói là ý chí kiên cường, ngẩng cao đầu, ngọn lửa chiến đấu lại được thắp lên.

 

Mẫu thân đã tìm được.

 

Đại tẩu và nhị tẩu cũng còn sống.

 

Quan trọng nhất là, cơ thể chàng cũng từng chút một hồi phục đến trạng thái đỉnh cao trước khi bị thương.

 

Chàng không còn là một phế nhân, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ thù sống sung sướng, chỉ cần chàng cố gắng, chàng sớm muộn cũng sẽ vượt qua thân thủ đỉnh cao của chính mình.

 

Chàng muốn vì phụ soái, vì huynh trưởng mà báo thù.

 

Ngụy Trì thay đổi sự chán nản ban đầu, nỗ lực bắt đầu huấn luyện đặc biệt.

 

Chàng trở thành người sớm nhất đến thao trường, và cũng là người muộn nhất mới rời đi mỗi ngày.

 

Chỉ trong chưa đầy mười ngày, Ngụy Trì cả người đã gầy đi một vòng.