Ngụy Trì kết thúc một ngày huấn luyện, chàng đã mệt đến mức ngay cả ngón tay cũng không muốn động đậy, nói gì đến việc chạy một quãng đường xa trở về Mai Viện nghỉ ngơi.
May mà ở thao trường này cũng có phòng nghỉ, Ngụy Trì ở phòng vệ sinh cạnh phòng nghỉ múc một thùng nước, tùy ý tắm rửa qua loa, sau đó tìm một chỗ nằm trống trong phòng nghỉ rồi lăn ra ngủ.
Ngụy Trì sau khi nghe Nguyễn Ngư nói về ý tưởng của đội đặc chiến, chàng đã biết rằng đội ngũ do chàng thành lập này, sau này nhất định sẽ là tinh anh trong số tinh anh của đội hộ vệ.
Chàng từ nhỏ đã lăn lộn trong Hắc Ưng quân, quá rõ quy tắc trong quân đội.
Trong quân đội, ở đây, chỉ dựa vào danh tiếng thì không thể trấn áp được người, chỉ có bản lĩnh thật sự mới có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Mà đội hộ vệ dưới trướng Nguyễn Ngư này, đã không còn kém bất kỳ một quân đội chính quy nào của triều Đại Thương, thậm chí còn được huấn luyện tốt hơn nhiều đội quân khác.
Dù trong đội hộ vệ có không ít cựu binh Hắc Ưng quân, nhưng chàng, vị thiếu tướng quân Hắc Ưng quân ngày xưa, dù có thể khiến họ nể tình nghĩa xưa một chút, nhưng thời gian trôi qua, chàng không thể áp chế được những người bên dưới, vị trí đội trưởng đội đặc chiến của chàng cũng sẽ không làm được lâu.
Thế nên, sau khi Nguyễn Ngư giao quyền cho y thành lập đội đặc nhiệm, Ngụy Trì hoàn toàn không vội vàng chọn lựa đội viên, đặc biệt là trước khi y chưa có tuyệt đối nắm chắc khiến mọi người tâm phục khẩu phục, chí ít bản thân y phải mạnh hơn những đội viên hộ vệ thông thường.
Trong khoảng thời gian này, Ngụy Trì liều mạng huấn luyện, ép buộc bản thân trở nên cường đại hơn.
Vì muốn có thêm thời gian huấn luyện, y dứt khoát dọn đến nghỉ ngơi tại gian phòng nghỉ bên cạnh thao trường.
Nhờ vậy, mỗi ngày y vừa mở mắt là có thể huấn luyện, huấn luyện xong liền ngả lưng nghỉ ngơi, tuyệt đối tận dụng từng khoảnh khắc.
Sự liều mạng của Ngụy Trì trong khoảng thời gian này khiến Giả Đại có chút không đành lòng. Hắn đã khuyên can hai lần, nhưng thấy Ngụy Trì vẫn khăng khăng làm theo ý mình, hắn bèn trực tiếp bẩm báo với Nguyễn Ngư.
Chuyện Nguyễn Ngư và Ngụy Trì là chị em ruột, ở Bạch Vân Thành chỉ có số ít đội viên hộ vệ từng theo nàng đi Tê Tuyết Sơn đón Tô thị về biết rõ, trong đó đương nhiên bao gồm cả Giả Đại, tâm phúc của Nguyễn Ngư.
Chuyện Nguyễn Ngư cho Ngụy Trì thành lập đội đặc công, nàng cũng đã nói qua với Giả Đại và vài người khác.
Mặc dù Nguyễn Ngư chưa từng công khai thừa nhận thân phận của Ngụy Trì, nhưng Giả Đại vẫn có thể từ những sắp xếp của Nguyễn Ngư dành cho Ngụy Trì mà nhận ra sự coi trọng của nàng đối với y.
Hắn tuyệt đối không thể để Ngụy Trì cứ thế mà hành hạ bản thân.
Nguyễn Ngư nghe xong “mật báo” của Giả Đại cũng khá là cạn lời.
Nàng mới mấy ngày không để mắt tới, Ngụy Trì đã bày ra trò mới rồi.
Giới trẻ đúng là cần được giáo huấn.
Ai bảo Ngụy Trì là đệ đệ ruột của nàng, mối quan hệ huyết thống này đâu phải nàng muốn không nhận là có thể không nhận được.
Huống hồ, tuổi của Ngụy Trì tính ra bây giờ cũng chỉ như một thiếu niên mười mấy tuổi. Ngoài tính cách có chút bướng bỉnh, gặp chuyện dễ xúc động ra, y cũng chẳng có khuyết điểm nào khác.
Hiện giờ chỉ có thể từ từ dạy dỗ y thôi.
“Ngụy Trì, đệ lại đây!”
Nguyễn Ngư cố tình chọn lúc Ngụy Trì đang huấn luyện mà đến thao trường.
Ngụy Trì lau vội mồ hôi trên trán, bước nhanh đến trước mặt Nguyễn Ngư, rồi chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Xem ra không cần ta nói, đệ cũng biết ta đến tìm ngươi làm gì rồi.” Nguyễn Ngư bị dáng vẻ này của Ngụy Trì chọc cho bật cười vì giận.
Ngụy Trì cúi đầu nhìn mũi chân mình, “Ta chỉ sợ bản lĩnh của bản thân không thể khiến mọi người phục tùng, cũng không muốn làm nàng mất mặt…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nguyễn Ngư thản nhiên nói, “đệ cũng tiến bộ đấy chứ, trước khi thành lập đội đặc công, cũng biết phải tam tư nhi hậu hành rồi.”
Ngụy Trì không chắc Nguyễn Ngư có phải đang nói ngược hay không, y như một tên trộm ngẩng đầu lén lút liếc nhanh nàng một cái.
“đệ đã dám không màng thân thể mà liều mạng huấn luyện rồi, giờ nhìn ta một cái mà cần phải lén lút như vậy sao?” Nguyễn Ngư sắc mặt nghiêm lại, “đệ đứng thẳng cho ta!”
Ngụy Trì giật mình, y như một tiểu binh nghe thấy lệnh của tướng quân, lập tức ngẩng cao đầu, ưỡn n.g.ự.c đứng thẳng tắp, đó là một tư thế quân nhân tiêu chuẩn.
“Như vậy mới đúng!” Nguyễn Ngư hài lòng gật đầu, rồi tiếp tục dạy dỗ, “Ta chữa khỏi vết thương cho đệ , không phải để đệ tự tàn phá thân thể mình như thế. Thân thể đệ vừa mới hồi phục, đạo lý cái gì cũng không nên quá mức đệ hẳn phải hiểu rõ. Huấn luyện là cần thiết, nhưng cũng phải biết tiết độ.”
“Vâng!” Ngụy Trì đáp lời cực kỳ dứt khoát.
“Mới có mấy ngày, sao ngươi đã gầy đi một vòng rồi.” Nguyễn Ngư tiếp tục hỏi, “đệ có ăn ba bữa đúng giờ không?”
“Ta…”
Ngụy Trì bị hỏi đến đỏ bừng cả mặt, y rất muốn cúi đầu một lần nữa để che giấu sự ngượng ngùng của mình, nhưng Nguyễn Ngư vừa mới huấn trách y, nên y chỉ có thể tiếp tục ưỡn n.g.ự.c đứng thẳng, ngay cả ngón tay cũng không dám cử động loạn xạ.
Nếu là trước kia ở trong quân, nhiều chuyện vặt vãnh đều do phó quan bên cạnh y lo liệu, y hầu như không phải bận tâm.
Giờ đây y tự mình huấn luyện đặc biệt, trong khoảng thời gian này y không chỉ không ăn ba bữa đúng giờ, mà đôi khi luyện tập quá sức, không muốn đến nhà ăn nữa, nên dứt khoát nhịn luôn.
Ngụy Trì không muốn Nguyễn Ngư cho rằng y là một kẻ công tử bột chỉ biết sai khiến người khác, nhưng theo tình hình hiện tại, y đúng là ngay cả bản thân mình cũng không chăm sóc tốt.
“Chuyện đội đặc công thực ra không cần vội vã, ngươi có thể từ từ chọn lựa nhân sự, nên ngươi cũng không cần phải tự ép buộc bản thân như vậy.” Nguyễn Ngư vừa nói vừa thở dài, “Ta cũng đã nói với đệ từ lâu rồi, thân thể là của đệ, nếu huynh còn không biết quý trọng, trước khi đội đặc công thành lập xong đã luyện đến thân tàn ma dại, thì đội đặc công này huynh cũng không ở lâu được đâu.”
Nguyễn Ngư vừa nói vừa vỗ vỗ vai Ngụy Trì.
“Mọi chuyện đừng quá cố chấp như vậy, đệ tự mình suy nghĩ cho kỹ đi!”
Nguyễn Ngư nói xong liền rời đi, không để ý đến khóe mắt Ngụy Trì đã đỏ hoe.
Sau khi Ngụy Trì biết Nguyễn Ngư là tỷ tỷ ruột của mình, mối quan hệ giữa hai người cũng không vì thế mà trở nên thân thiết hơn.
Chủ yếu là Nguyễn Ngư đối với ai cũng lạnh nhạt, đối với Ngụy Trì tuy không thể nói là xa cách, nhưng cũng không thể hiện sự thân thiết đặc biệt.
Ngụy Trì không biết phải làm thế nào để ở chung với Nguyễn Ngư, y cũng không dám mặt dày lại gần, bởi vì đối với Nguyễn Ngư mà nói, đám thân nhân đột nhiên xuất hiện này của họ, càng giống một gánh nặng hơn.
Ngụy Trì cẩn thận duy trì sự cân bằng này, sợ rằng một khi bất cẩn, sẽ phá vỡ tình cảm ấm áp khó có được này.
Thế nhưng sự quan tâm vừa rồi của Nguyễn Ngư, vẫn khiến Ngụy Trì cảm thấy vui vẻ, hay nói cách khác, mỗi lần ở chung với Nguyễn Ngư, đều có thể khiến y vui vẻ cả nửa ngày.
A tỷ vẫn còn quan tâm đến đệ đệ này của y.
Sau khi nhận ra điều này, Ngụy Trì thay đổi sự kiềm chế như ngày thường, dứt khoát mặt dày chọn lúc Nguyễn Ngư về nhà, ngồi lại trong tiểu viện của nàng một lát.
Sau đó thậm chí còn chuyển một số hạng mục huấn luyện của y sang sân viện của Nguyễn Ngư.
Số lần hai người gặp mặt nhiều lên, Nguyễn Ngư những lúc rảnh rỗi sẽ dựa theo huấn luyện đặc biệt của Ngụy Trì mà chỉ điểm vài điều.
Ngụy Trì trước đây chỉ từng thấy Nguyễn Ngư thi triển đủ loại thủ đoạn thần kỳ, chưa từng nghĩ đến thân thủ của nàng cũng lợi hại đến thế.
Ngụy Trì căn bản không phải đối thủ của Nguyễn Ngư, thường thì chỉ một lần đối mặt, y đã không thể đỡ quá mười chiêu dưới tay nàng.
Dưới sự chỉ điểm của Nguyễn Ngư, thân thủ của Ngụy Trì cũng theo đó mà tiến bộ vượt bậc.