Nữ Chiến Thần Xuyên Không

Chương 30: Hắc Y Tử Sĩ



 

Đơn Việt Dương sau khi kinh ngạc, đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Y nghĩ đến lần trước tận mắt chứng kiến Nguyễn Ngư sử dụng thần lực, nối lại chi thể bị đứt của Trường Tùng vào thân, so với việc đó thì nuôi hai con cự mãng dường như cũng không quá khó chấp nhận.

 

Đơn Việt Dương nghiêm mặt nói, "Thần thông của cô nương tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, chuyện nuôi cự mãng cũng vậy. Lát nữa ngươi nhớ cảnh cáo những người bên dưới đừng nói lung tung."

 

Giả Đại lườm một cái, "Còn cần ngươi nói sao?"

 

Giả Đại là người đầu tiên đi theo Nguyễn Ngư, đối với vũ khí, thức ăn và nước uống, cùng những món đồ kỳ lạ mà Nguyễn Ngư thỉnh thoảng lấy ra, hắn đều biết rõ trong lòng.

 

Trong lòng hắn cũng có vài phần suy đoán.

 

Cho nên ngày thường, đối với nguồn gốc của những vật tư này, hắn chưa từng mở miệng hỏi một câu nào, thậm chí còn giúp đỡ che đậy.

 

Thật ra không chỉ Giả Đại, Đinh Hiển và Đao Mộc và những người khác cũng đều có điều nhận ra, chỉ là bọn họ không nói gì.

 

Thế là trong sự vô tri vô giác của vài người, chuyện Nguyễn Ngư tuyệt đối không phải phàm nhân, đã được bọn họ ngầm che giấu, nhiều nhất cũng chỉ có vài thành viên tâm phúc biết được đôi chút.

 

Nguyễn Ngư đương nhiên nhìn thấy biểu hiện của Giả Đại và vài người kia, tất cả đều nhờ vào chút thăm dò của nàng.

 

Mà kết quả rất rõ ràng, bọn họ đáng tin cậy.

 

Đêm tối buông xuống.

 

Trải qua một trận đại chiến, đội ngũ nghỉ ngơi tại chỗ.

 

Đội hộ vệ dọn dẹp chiến trường, thu được không ít vật tư của man nhân.

 

Ngựa hơn tám trăm con, lương thực ba trăm hai mươi thạch, cỏ khô năm trăm bảy mươi thạch, vũ khí hơn một nghìn, d.ư.ợ.c liệu ba mươi bảy thạch.

 

Khôi giáp ba trăm bảy mươi bộ, cung tiễn bốn trăm, mũi tên hai nghìn hai.

 

Man ngưu sống bốn mươi sáu con, hổ bì hai tấm, hổ nhục nghìn cân.

 

Ngoài ra còn có man ngưu nhục hơn vạn cân.

 

Những con man ngưu và hổ đã c.h.ế.t này, phần lớn là do trúng độc mà c.h.ế.t.

 

May mà Nguyễn Ngư có t.h.u.ố.c giải, chỉ cần khi hầm thịt, bỏ t.h.u.ố.c giải vào là có thể ăn bình thường, chỉ là khẩu vị và mùi vị sẽ kém đi rất nhiều.

 

Nguyễn Ngư thì cảm thấy không cần thiết, trong không gian của nàng thịt nhiều vô kể, nhưng đối với những người quanh năm đói kém mà nói, những miếng thịt này quý giá vô cùng.

 

Đừng nói là giải độc, cho dù thật sự có độc, cũng chẳng ai nỡ vứt bỏ.

 

Thế là tối hôm đó, trong hẻm núi tràn ngập mùi thịt hầm đậm đà.

 

Tất cả mọi người đều ăn một bữa no nê, bụng phệ ra.

 

Bọn họ đối với t.h.u.ố.c giải mà Nguyễn Ngư lấy ra không hề nghi ngờ chút nào, vô cùng nghiêm túc cho t.h.u.ố.c giải vào nồi thịt hầm.

 

Nguyễn Ngư còn nghĩ những người này trước khi ăn sẽ tìm người thử trước, kết quả sự tin tưởng của mọi người đối với nàng vượt xa sức tưởng tượng, những nồi thịt vừa chín tới sẽ nhanh chóng bị chia hết sạch, bọn họ ăn đứa nào đứa nấy đều ngon lành hơn hẳn.

 

Hơn một nghìn người, hầm hơn nghìn cân thịt bò, ngoài ra Tú Nga còn dẫn theo các nữ nhân, làm ra từng lồng màn thầu và mấy chục nồi cháo.

 

Trên mặt trẻ con và người già tràn ngập nụ cười, kèm theo hương thơm của món ăn, lũ trẻ vui đùa, chạy nhảy, dệt nên một cảnh tượng đầy hơi ấm nhân gian.

 

Hôm nay đại thu hoạch, vật tư có được đủ cho hơn nghìn người tiêu dùng trong một tháng.

 

Thật ra những ngày này, lương thực cướp được từ tay mã phỉ và man nhân đã đủ cho sinh hoạt hằng ngày. Giờ lại có thêm nhiều thịt như vậy, chủng loại thức ăn hằng ngày lại tăng lên.

 

Nhưng cũng có vấn đề, ví dụ không phải ai cũng biết cưỡi ngựa, nên bọn họ cần nhiều xe ngựa hơn.

 

Chỉ là giờ đây tiền bất trứ thôn, hậu bất trứ điếm, cho dù muốn mua xe ngựa cũng không có chỗ mua.

 

Cho nên, hơn một nửa số người cần đi bộ để lên đường.

 

Đội hộ vệ nhất định phải toàn bộ biết cưỡi ngựa, Nguyễn Ngư có ý muốn thành lập đội kỵ binh, nên khoảng thời gian này có thời gian rảnh liền bảo Giả Đại huấn luyện bọn họ thuật cưỡi ngựa.

 

Đặc biệt là những thành viên mới gia nhập, thể thuật, cưỡi ngựa, đao pháp đều là những hạng mục cần huấn luyện hằng ngày.

 

Đêm tối.

 

Đơn Việt Dương dẫn người tuần tra, trong thung lũng vạn vật đều tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng lửa trại tí tách.

 

Trong doanh trướng, Nguyễn Ngư mở mắt. Nàng cảm nhận được có người đang tới gần từ cách đó hơn mười dặm.

 

Là người Man tộc?

 

Nàng rời khỏi doanh trướng, không kinh động bất kỳ ai, rồi cưỡi ngựa rời đi.

 

Khi đến nơi, nàng phát hiện đó không phải người Man tộc, mà là một nhóm người áo đen đang vây công một cỗ xe ngựa.

 

Cỗ xe ngựa trông có vẻ kín đáo, nhưng vẫn có thể nhìn ra được nó được chế tác từ loại gỗ mun danh quý, toát lên vẻ hoa lệ xa hoa.

 

Nhóm người áo đen võ công cao cường, số lượng khoảng chừng ba mươi người, bọn họ trông như tử sĩ, đang ác chiến với một thanh niên trông như hộ vệ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Số lượng người áo đen đông đảo, thanh niên hộ vệ không thể lo xuể, cuối cùng bị bọn họ công vào xe ngựa.

 

Vút—

 

Vút—

 

Vút—

 

Từ trong xe ngựa, vô số trường mâu b.ắ.n ra, trong khoảnh khắc đ.â.m xuyên thân thể các tử sĩ áo đen. Tiếp đó, vô số phi tiêu từ ám các b.ắ.n ra, buộc các tử sĩ áo đen liên tục thối lui.

 

Nguyễn Ngư đứng từ xa quan sát, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cơ quan cổ đại. Cỗ xe ngựa đó không tệ, xem ra người bên trong không hề đơn giản.

 

Tử sĩ áo đen không ngừng tấn công, cuối cùng ám khí của xe cũng cạn kiệt. Bọn họ ném ra những chiếc trường câu, móc chặt vào thùng xe ngựa rồi mạnh mẽ giật một cái!

 

Rầm!

 

Cỗ xe ngựa lập tức vỡ tan tành, từ bên trong ngã ra một người.

 

Ánh trăng chiếu rọi, Nguyễn Ngư nhìn thấy nam tử giữa đống phế tích.

 

Một thân tử bào, dáng người cao quý.

 

Áo choàng tuột xuống, lộ ra một mái tóc bạc chói mắt.

 

Tử sĩ áo đen công về phía hắn, người đó chợt ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt tinh xảo khiến người ta nghẹt thở.

 

Khi nhìn rõ gương mặt đó, Nguyễn Ngư hơi sững sờ.

 

Gương mặt này...

 

“Chủ tử!”

 

Hộ vệ ở xa thấy chủ tử gặp nguy hiểm, vô thức hô lớn, nhưng y bị hơn mười tử sĩ vây khốn, căn bản không thể thoát thân.

 

Ngay lúc này, đột nhiên một đạo roi ảnh đ.á.n.h tới, quất bay tên tử sĩ áo đen.

 

Lực đạo hung hãn khiến những kẻ đó vô thức nhìn theo.

 

“Ai?”

 

Chỉ thấy từ trong bóng tối, một người chậm rãi bước ra. Người đến một thân áo đen, mày mắt thanh lãnh thoát tục, rõ ràng là một nữ tử.

 

“Kẻ nào?”

 

“Người muốn mạng của các ngươi.”

 

Nguyễn Ngư thờ ơ rung nhẹ cành gai. Dưới ánh mắt kinh ngạc của các tử sĩ áo đen, cành gai trong khoảnh khắc bạo trướng hơn mười mét!

 

Phụt một tiếng, đ.â.m xuyên n.g.ự.c hai người gần đó!

 

Mọi việc xảy ra quá nhanh, chờ đến khi các tử sĩ áo đen kịp phản ứng, thì đã thấy đồng bọn ngã xuống.

 

Sắc mặt một đám người áo đen chợt biến đổi, nhận ra người đến không hề đơn giản. Mấy chục tên tử sĩ áo đen còn lại liền vây quanh.

 

Vài chiếc khóa móc bay tới, kéo theo tiếng xào xạc. Cổ tay Nguyễn Ngư khẽ rung, cành gai lập tức thu về, quét rơi những chiếc khóa móc.

 

Thế nhưng chiêu này của các tử sĩ áo đen chỉ là nghi binh. Nhân cơ hội đó, ba người lập tức áp sát, kiếm khí mang theo sát ý tấn công cổ họng nàng.

 

Keng!

 

Một tiếng vang giòn, kiếm bị một vật cứng rắn nào đó chặn lại.

 

Các tử sĩ áo đen kinh ngạc, định thần nhìn kỹ thì phát hiện đó lại là một loài thực vật kỳ lạ với màu sắc rực rỡ.

 

Hoa ăn thịt, thuấn phát.

 

Ba người kinh ngạc nhìn thứ vừa xuất hiện, bọn họ cảm nhận được một luồng nguy cơ mạnh mẽ, “Không ổn, mau lui!”

 

“Gào!”

 

Nhưng đón chào bọn họ là cái miệng rộng như chậu m.á.u của hoa ăn thịt!

 

Một người trong số đó trực tiếp bị c.ắ.n đứt đầu, hai người còn lại bị dây leo của hoa ăn thịt đ.â.m xuyên thân thể. Thân thể bọn họ bị dây leo giơ lên giữa không trung, m.á.u vương vãi khắp đất.

 

Cảnh tượng đẫm m.á.u này khiến những tử sĩ áo đen khác trong lòng run sợ.

 

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

 

Một tên tử sĩ áo đen trong số đó quát hỏi.

 

Thế nhưng trong lòng hắn lại đang đ.á.n.h trống.

 

Đối diện kia thật sự là người sao?

 

Nếu thật sự là người, nàng vì sao lại có thể thao túng thực vật?