“Các ngươi thật sự rất kỳ lạ, biết ta là ai thì có ích lợi gì cho các ngươi? Huống hồ, cho dù ta có nói, các ngươi liền nhận ra ta sao?”
Nguyễn Ngư từng bước áp sát, “Từng nghe qua một câu nói chưa, phản diện c.h.ế.t vì nói nhiều.”
“Các hạ xác định muốn làm địch với ta sao?” Tử sĩ áo đen cảnh cáo, “Ta chờ đều là người của Duệ Vương phủ, vâng mệnh giải quyết kẻ phản bội. Ngươi nếu không muốn gây chuyện, đừng có xen vào việc không liên quan!”
Duệ Vương?
Nguyễn Ngư mặt không biểu cảm, nàng nhớ từng nghe Đơn Việt Dương nói qua, Duệ Vương là huynh trưởng duy nhất của Thánh thượng đương kim, tay nắm đại quyền, còn từng theo Tiên đế đ.á.n.h dẹp giang sơn.
Một tay đưa Thánh thượng hiện tại lên ngai vàng, khống chế mười vạn đại quân Thanh Châu, một tay che trời.
Mà đội nhân mã của Nguyễn Ngư, theo mục tiêu đã thương lượng trước đó, chính là Thanh Châu.
Không thể không nói, đây cũng là một sự trùng hợp lớn.
Đáng tiếc, người của ngày hôm nay, nàng đã quyết định cứu.
Chỉ vì gương mặt của đối phương, giống y hệt với người đàn ông từng cứu mạng nàng ở kiếp trước.
Bất kể là vì người đàn ông kia cũng xuyên qua đây, hay chỉ vì đơn thuần là trông giống, một khi nàng đã gặp, Nguyễn Ngư liền không thể trơ mắt nhìn người đó c.h.ế.t.
“Vậy thì sao?”
Nguyễn Ngư cười lạnh một tiếng, cành gai lập tức bay ra, đ.â.m xuyên cổ họng tên tử sĩ vừa nói chuyện.
“Người c.h.ế.t thì làm sao trả lời?”
Lời vừa dứt, mặt đất đột nhiên mọc lên vô số gai mây, như lưỡi d.a.o sắc bén, trong khoảnh khắc xuyên n.g.ự.c thủng bụng các tử sĩ áo đen!
Gai nhọn, thuấn phát!
Những tử sĩ áo đen này phản ứng không kịp, đã sớm gặp Diêm Vương rồi.
Mặt trăng ẩn vào tầng mây, bóng tối mờ ảo.
Hộ vệ của nam nhân là Trường Phong kinh ngạc nhìn cảnh này, cứ ngỡ như trong mộng.
Các tử sĩ áo đen còn lại thấy người của mình bị g.i.ế.c, lập tức cầm kiếm xông tới. Chỉ là chưa đến gần thì mắt cá chân chợt căng cứng, hóa ra không biết từ khi nào, trên đất đã mọc lên những loại cỏ kỳ lạ.
Những loại cỏ này quấn chặt lấy bọn họ, khiến bọn họ không thể cử động.
Tử sĩ áo đen vung kiếm c.h.é.m đi, nhưng chờ đến khi bọn họ thoát ra, đã mất đi tiên cơ.
Nguyễn Ngư chớp mắt đã đến, quân đao trong tay vạch ra một đường cong lạnh lẽo.
Một kiếm phong hầu.
Máu b.ắ.n ra rất xa.
Cổ của các tử sĩ áo đen từng tên một vỡ ra vết máu, rầm rầm ngã xuống đất.
Cho đến khi người cuối cùng bị giải quyết, Nguyễn Ngư vẫy vẫy quân đao, rồi quay đầu nhìn về phía cỗ xe ngựa.
Trường Phong vô thức chắn trước chủ tử, cảnh giác nhìn về phía Nguyễn Ngư.
Nguyễn Ngư đi tới, phát hiện nam nhân không biết từ khi nào đã hôn mê.
Trường Phong quát lên, “Đứng lại, không được tới gần.”
Y không hề vì Nguyễn Ngư đã cứu bọn họ mà buông bỏ cảnh giác.
Nguyễn Ngư nhắc nhở, “Cứ chần chừ nữa, hắn sẽ độc phát thân vong.”
Đồng tử Trường Phong co rụt lại, người này sao lại biết chủ tử trúng độc?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, Nguyễn Ngư đảo mắt coi thường.
Nói nhảm.
Môi tím tái, sắc mặt tái nhợt, từ ngón tay đến cổ tay đều xanh tím, quan trọng nhất là vệt m.á.u ở khóe miệng hắn có màu đen, vừa nhìn đã biết là triệu chứng điển hình của trúng độc.
Trường Phong hỏi, “Ngươi có thể cứu chủ tử sao?”
Nguyễn Ngư thờ ơ nhún vai, “Có thể thử xem…”
Trường Phong có chút do dự, trước mắt là một nữ tử xa lạ, nàng đột nhiên xuất hiện, thân thủ quỷ dị, hơn nữa đáng sợ hơn là, nàng dường như còn có năng lực điều khiển dị thực vật.
Người như vậy thật sự không phải yêu nữ sao?
“Trường Phong.”
Lúc này phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói khàn khàn, không biết từ khi nào nam nhân đã tỉnh lại.
Trường Phong lập tức nói, “Chủ tử người tỉnh rồi?”
Trường Phong đỡ hắn dậy, đôi mắt thâm sâu của nam nhân ngưng thị nữ tử trước mặt, “Đa tạ ân cứu mạng của cô nương, còn phải làm phiền cô nương vì tại hạ giải độc.”
Nguyễn Ngư khẽ nhướng mày, bước lên phía trước.
Khóe miệng nam nhân khẽ nhếch lên, “Chẳng hay cô nương xưng hô thế nào?”
Nam nhân cười rộ lên, phong lưu yêu mị. Hắn có làn da rất trắng, ngũ quan đẹp đến mức quá đáng, nhưng lại không hề lộ vẻ nữ tính, mà trái lại có một vẻ đẹp khó phân biệt nam nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đặc biệt là đôi mắt phượng dài hẹp, ẩn chứa tình ý, khi nhìn người dường như vô cùng thâm tình.
Mỹ nhân xà.
Không biết thế nào, trong đầu Nguyễn Ngư chợt lóe lên bốn chữ này.
Nàng sẽ không ngây thơ cho rằng nam nhân trước mắt sẽ vô hại như vẻ ngoài. Một người có thể bị nhiều tử sĩ võ công cao cường như vậy truy sát, sao có thể đơn giản được?
Bất quá không phải hắn...
Nam nhân trước mặt, không phải người mà Nguyễn Ngư quen biết ở kiếp trước.
Khí chất hai người hoàn toàn khác biệt.
Người kia khí chất lạnh lùng, cả ngày mặt lạnh tanh, không giống nam nhân trước mặt, khóe môi ẩn ý cười, mặt ngọc mày hoa.
Còn có một điểm, nam nhân trước mặt trên sống mũi có một nốt ruồi, trông yêu mị nhiếp hồn, mà người kia thì không có.
“Vô danh vô tính, chỉ là một người qua đường.”
Nguyễn Ngư vốn dĩ cũng chỉ tùy tâm ra tay, không hề có ý định kết giao sâu sắc với nam tử, tự nhiên sẽ không nói tên thật cho hắn.
Hoắc Hành Yến nghe ra ý của Nguyễn Ngư, mỉm cười, “Tại hạ Hoắc Hành Yến.”
Trường Phong kinh ngạc nhìn về phía chủ tử, chủ tử vậy mà lại nói tên của mình cho nữ tử.
Nguyễn Ngư không nói gì, kỳ thực nàng cũng không hề muốn biết.
“Đưa tay ra.”
Nguyễn Ngư không đáp lời, kêu nam nhân đưa tay ra.
Nam nhân làm theo, Nguyễn Ngư ra tay như tia chớp, châm chích vào ngón tay hắn, lấy một giọt m.á.u đưa vào không gian.
Trường Phong mặt đầy căng thẳng truy vấn, “Ngươi làm gì?”
Nguyễn Ngư không thèm ngẩng đầu, “Kiểm tra xem chủ tử ngươi trúng độc gì.”
Trong không gian có khoang y tế chuyên dụng, là nàng mua ở vị diện tinh tế, chỉ một giọt m.á.u là có thể kiểm tra ra bệnh chứng.
Đồng thời, còn sẽ đưa ra phương án điều trị.
Tầng hai kho ngầm của nàng, tương đương với một bệnh viện nhỏ.
Bên trong đủ các loại dụng cụ y tế, thiết bị, một ứng đều đầy đủ.
Thuốc Tây, t.h.u.ố.c Bắc, cũng dự trữ rất nhiều.
Nguyễn Ngư thông qua quan sát, đoán rằng Hoắc Hành Yến trúng phải hẳn là một loại độc tố thần kinh nào đó.
Lại còn tích lũy theo ngày tháng, ít nhất đã hơn mười năm.
“Ta có thể xem chân của ngươi không?”
Nguyễn Ngư quan sát thấy Hoắc Hành Yến hành động bất tiện, có lẽ chất độc này đã lan khắp toàn thân, nếu không sẽ không đến mức ảnh hưởng đến hành động.
“Hỗn xược!”
Trường Phong vô thức quát lớn, kiếm đã ra khỏi vỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể c.h.é.m xuống.
Nguyễn Ngư đảo mắt coi thường, “Chủ tử ngươi còn chưa mở miệng, ngươi ở đó lải nhải cái gì? Rốt cuộc là ta chữa hay ngươi chữa? Ngươi hiểu hay ta hiểu?”
“Ngươi!” Trường Phong bị nghẹn họng.
Nguyễn Ngư nhìn thẳng vào nam nhân, “Ngươi quản hay không? Không quản thì ta đi đây.”
“Trường Phong, không được vô lễ.”
Một câu nói của Hoắc Hành Yến khiến Trường Phong lập tức im bặt.
Nguyễn Ngư bĩu môi, chỉ một câu nói không đau không ngứa này, hừ.
Nguyễn Ngư cũng không nói nhiều, Hoắc Hành Yến vén tấm chăn trên chân ra, khóe miệng ẩn ý cười, “Có làm phiền cô nương rồi.”
Chỉ là trong đáy mắt hắn lại không có bao nhiêu ý cười.
Phảng phất chỉ cần Nguyễn Ngư có chút hành động thất lễ, giây tiếp theo sẽ vặn gãy cổ nàng.
Giả dối.
Nguyễn Ngư cạn lời, nếu không phải gương mặt Hoắc Hành Yến giống ân nhân của nàng, nàng tuyệt đối sẽ quay đầu bỏ đi.
Coi như nàng rất tình nguyện lo chuyện bao đồng sao?
Hay là nàng trông như người tốt bụng một cách lố bịch, thích đi khắp nơi cứu người?
Nguyễn Ngư mặt không cảm xúc, “Ngươi tự vén ống quần lên, lẽ nào còn muốn ta động tay?”
Trường Phong chau mày, ánh mắt nhìn Nguyễn Ngư ẩn chứa sát khí.
Hoắc Hành Yến nhìn nàng một cái thật sâu, khẽ cười, “Là tại hạ không phải.”
Y vậy mà tính khí tốt không hề nổi giận, cũng chẳng so đo gì với sự cố ý khiêu khích của Nguyễn Ngư.