Nữ Chiến Thần Xuyên Không

Chương 326:



 

“Nhiệm vụ bí mật?” Cốt Lực nheo mắt, “Bản hãn nhớ là đã phái một nhóm người như vậy cho Tát Đô…”

 

Ngay sau đó, hắn như nhớ ra điều gì đó.

 

“Những người khác trong tiểu đội Đồ Lỗ đâu? Có phải vẫn đang thi hành nhiệm vụ ở Bạch Vân Sơn không?”

 

“Tiểu đội Đồ Lỗ toàn quân bị diệt… bọn họ là những người sống sót duy nhất…”

 

“Cái gì!” Cốt Lực lập tức vỗ mạnh vào tay vịn, “Đem người vào đây cho bản hãn, bản hãn muốn nghe xem, bọn họ ở Bạch Vân Sơn… rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì!”

 

Cốt Lực ban đầu cho rằng tiểu đội của Đồ Lỗ đã tiết lộ cơ mật, cho đến khi nghe nói đội quân này toàn bộ đã c.h.ế.t ở Bạch Vân Sơn, hắn chợt nhận ra, trong khoảng thời gian này bọn họ dường như đã bỏ qua một số thông tin rất quan trọng.

 

Rất nhanh, dưới sự áp giải nghiêm ngặt của thân vệ, ba tên Man binh gầy yếu tiều tụy được dẫn vào.

 

Chúng nhìn thấy Cốt Lực đầy sát khí trên vương tọa, sợ hãi quỳ sụp xuống đất, run rẩy không ngừng.

 

“Khả… Khả Hãn tha mạng!” Tiểu đầu mục dẫn đầu run giọng nói.

 

“Tha mạng?”

 

Cốt Lực đứng dậy, thân hình cao lớn mang theo áp lực nặng nề.

 

Hắn từng bước đi xuống bậc thang, dừng lại trước mặt ba người, “Hãy kể rõ cho bản hãn tất cả mọi chuyện ở ngoại vi Bạch Vân Sơn, từ khi các ngươi đến, đến khi các ngươi gặp nạn, rồi tại sao các ngươi lại rút lui sớm… Tất cả chi tiết, không sót một mảy may! Nếu có nửa điểm che giấu…”

 

Cốt Lực rút ra thanh trường đao bên hông, lưỡi đao lạnh lẽo lấp lánh hàn quang trong ánh sáng mờ ảo.

 

“Bản hãn sẽ tiễn các ngươi cùng gia đình xuống dưới bầu bạn với Đồ Lỗ!”

 

Ba tên Man binh sợ mất hồn vía, tiểu đầu mục dẫn đầu liên tục dập đầu, lắp bắp bắt đầu kể.

 

“Khả Hãn… chúng ta… chúng ta vâng lệnh đại nhân Tát Đô, theo thủ lĩnh Đồ Lỗ cùng đi, theo y đến một sơn cốc tên ‘Quỷ Kiến Sầu’ ở ngoại vi Bạch Vân Sơn đóng quân…”

 

“Bởi vì thám tử do đại nhân Tát Đô phái đi phát hiện, phần lớn thực vật ở Thanh Châu đều bị châu chấu gặm nhấm sạch sẽ, chỉ có Bạch Vân Sơn giữ lại được phần lớn thực vật. Đại nhân Tát Đô cho rằng Bạch Vân Sơn nhất định có một sức mạnh thần bí, mới có thể giữ được sinh cơ trong nạn châu chấu.”

 

“Cho nên nhiệm vụ của chúng ta… là điều tra bí mật của Bạch Vân Sơn, và tìm kiếm một địa điểm ‘Thánh đàn’ mới thích hợp cho đại nhân Tát Đô…”

 

“Đồ Lỗ c.h.ế.t thế nào? Tại sao các ngươi lại sống sót trở về?” Giọng Cốt Lực không cao, nhưng mang theo sự lạnh lẽo thấu xương, “Ở Bạch Vân Sơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Khả Hãn tha mạng! Chúng ta đóng quân ở Bạch Vân Sơn nhiều ngày, luôn rất cẩn thận, nhiệm vụ cũng thuận lợi tiến triển, cho đến ngày đó… một đội Hán nhân đang lục soát rừng núi, và phát hiện ra cứ điểm của chúng ta, may mắn là chúng ta đã sắp xếp chim chóc cảnh báo trước…”

 

Tiểu đầu mục răng va vào nhau lập cập, trán gắt gao ấn vào viên gạch lạnh lẽo, giọng mang theo tiếng khóc,

 

“Thủ lĩnh Đồ Lỗ quyết định chủ động xuất kích, g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả bọn chúng… Chúng ta ba người ở lại doanh trại sơn cốc trông coi quân nhu…”

 

“Đội Hán nhân?” Cốt Lực nhíu chặt mày, giọng càng nguy hiểm, “Đội quân nào đáng để Đồ Lỗ mang gần như toàn bộ tinh nhuệ đi truy đuổi?”

 

“Bẩm… bẩm Khả Hãn,” Tiểu đầu mục tiếp tục nói, “Đám người đó… không giống thương nhân bình thường! Bọn họ trang bị tinh nhuệ, phối hợp ăn ý, giống… giống như quân đội được huấn luyện nghiêm ngặt…”

 

“Quân đội?” Trong mắt Cốt Lực tinh quang chợt lóe, “Bạch Vân Sơn nào có quân đội? Thanh Châu quân không thể lặng lẽ xuất hiện ở đó!”

 

“Đám người đó tuyệt đối không phải Thanh Châu quân!” Tiểu đầu mục vội vàng lắc đầu, “Bọn họ mặc cùng loại quần áo, cung nỏ dùng có tầm b.ắ.n cực xa, uy lực cực lớn! Mấy huynh đệ cung tiễn thủ của chúng ta, cách hơn trăm bước đã bị… bị b.ắ.n xuyên đầu!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hơn trăm bước!”

 

“Quỷ ảnh!”

 

“Thần cung!”

 

Trong điện vang lên một trận hít thở khí lạnh.

 

Sắc mặt Cốt Lực càng thêm khó coi.

 

Một sợi dây vô hình dường như đã liên kết tất cả mọi thứ lại với nhau.

 

“Rồi sao nữa?” Cốt Lực truy hỏi, giọng trầm thấp đến đáng sợ, “Đồ Lỗ dẫn người đuổi theo, kết quả thế nào?”

 

Thân thể tiểu đầu mục run rẩy kịch liệt hơn, “Thủ… thủ lĩnh dẫn các huynh đệ truy đuổi… chuyện sau đó, chúng ta cũng chỉ có thể thông qua chim chóc mà biết được một vài thông tin rời rạc…”

 

“Lúc đó chúng ta cứ đợi ở doanh trại, sau đó… sau đó mơ hồ nghe thấy tiếng nổ… và… và…”

 

Y như thể nhớ lại cảnh tượng cực kỳ kinh khủng, giọng trở nên the thé.

 

“Và châu chấu! Châu chấu huyết bao phủ trời đất! Là thủ lĩnh đã thổi chiếc cốt tiếu mà đại nhân Tát Đô ban cho! Âm thanh đó… âm thanh đó như d.a.o cạo xương vậy!”

 

“Cốt tiếu!” Cốt Lực và Mông Cách nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

 

Cả hai đều không ngờ, Tát Đô lại ban cho Đồ Lỗ cốt tiếu có thể sai khiến châu chấu.

 

Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được ý đồ của Tát Đô, Đồ Lỗ ở Bạch Vân Sơn là để tìm kiếm địa điểm thích hợp xây dựng Thánh đàn mới, y có cốt tiếu có thể khống chế châu chấu trong phạm vi nhỏ cũng là để thuận lợi hơn trong việc chọn địa điểm Thánh đàn.

 

“Chúng ta cũng không biết thủ lĩnh tại sao lại dùng đến cốt tiếu, vốn dĩ thủ lĩnh dẫn các huynh đệ truy kích đội người đó, nhất định là đã có nắm chắc mười phần…”

 

Giọng tiểu đầu mục mang theo tiếng khóc.

 

“Thủ lĩnh ngay cả sát chiêu cũng dùng đến, y nhất định đã bị dồn vào đường cùng, tình thế cực kỳ bất lợi!”

 

“Ngay lúc chúng ta còn đang kinh nghi bất định… thông tin cuối cùng mà chim chóc truyền về là… nguy hiểm và… mau chạy trốn! Ngay sau đó… liên lạc của chim chóc hoàn toàn bị cắt đứt! Tất cả chim chóc phái về hướng đó… đều đã c.h.ế.t hoặc bỏ chạy tán loạn!”

 

“Chúng ta... chúng ta khi ấy liền hiểu ra! Đội trưởng Đồ Lỗ bọn họ... xong đời rồi! Thực vật ở Bạch Vân Sơn có thể sống sót sau nạn châu chấu, đối phương... đối phương nhất định có thủ đoạn đáng sợ để khắc chế thánh trùng!”

 

“Đội trưởng truyền tin về bảo chúng ta rời đi, chúng ta... chúng ta cũng không dám nán lại, theo lời đội trưởng dặn dò từ trước, lập tức hủy diệt tất cả những thứ có thể tiết lộ kế hoạch của Tát Đô đại nhân trong cứ điểm, sau đó liền theo con đường nhỏ bí mật đã chuẩn bị sẵn rút lui khỏi Bạch Vân Sơn...”

 

Ba người tiểu đội Đồ Lỗ chỉ là nghe lệnh rút về, sắc mặt Cốt Lực lại chẳng khá hơn bao nhiêu.

 

“Dù cho các ngươi nhiệm vụ thất bại, may mắn thoát c.h.ế.t, cớ sao về doanh trại lại không lập tức bẩm báo?” Lời Cốt Lực nói đã mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi, “Tình báo địch quan trọng như vậy, liên quan đến kế hoạch của Tát Đô đại nhân, liên quan đến an nguy của tộc ta, các ngươi dám cả gan trì hoãn?!””

 

Đây mới là điều Cốt Lực không thể nào dung thứ! Sự trì hoãn thông tin, có thể đã dẫn đến một chuỗi bị động liên tiếp sau này!

 

Nếu bọn họ có thể sớm biết Thần Cung và Quỷ Ảnh đến từ Bạch Vân Sơn, mà người của bọn họ lại từng có xung đột với Bạch Vân Sơn, thì bọn họ cũng sẽ không gặp phải đại kiếp này.

 

Biết đâu bây giờ Thánh đàn và Vu sư đại nhân cũng vẫn bình an vô sự.

 

Giọng tiểu đầu mục mang theo vài phần ủy khuất, vì cực độ sợ hãi thậm chí còn có chút vặn vẹo biến dạng, “Khả hãn... Khả hãn tha mạng! Không phải tiểu nhân cố ý che giấu, thật sự là... thật sự là thân bất do kỷ, không tìm được cơ hội bẩm báo a!”