“Không tìm được cơ hội sao?”
Cốt Lực một cước đá vào vai tiểu đầu mục đang nói, khiến hắn ta bị đá văng ngã lăn trên đất.
“Cả một Kiến Châu Thành rộng lớn như vậy, lại không tìm được một người có thể nói chuyện ư? Các ngươi coi bổn hãn là hài đồng ba tuổi sao?!”
“Không dám! Khả hãn minh xét!”
Một tên man binh khác có vết sẹo trên mặt vội vàng dập đầu, chen lời giải thích.
“Đội của đội trưởng Đồ Lỗ... là thuộc hạ trực thuộc của đại Vu sư Tát Đô! Nhiệm vụ của chúng ta, hành tung, bao gồm... bao gồm cả sự tồn tại của cốt xuy (còi xương), trước khi xuất phát, Tát Đô đại nhân đã từng cảnh cáo chúng ta, những thứ này đều là tuyệt mật, không được tiết lộ nửa chữ ra ngoài!”
Hắn ta lén liếc nhìn sắc mặt âm trầm như nước của Cốt Lực, tiếp tục bổ sung.
“Đội trưởng đã nhiều lần căn dặn, nội dung nhiệm vụ tại đây của chúng ta đều là tuyệt mật, mọi việc bẩm báo đều phải trực tiếp đến trước Tát Đô đại nhân, không được mượn tay người khác, để tránh tiết lộ bí mật! Ai có thể ngờ đội trưởng lại không thể trở về từ Bạch Vân Sơn...”
“Chúng ta... chúng ta chỉ là tiểu tốt chấp hành mệnh lệnh, tuyệt đối không dám trái lệnh đội trưởng và quy củ của Tát Đô đại nhân...”
Đồng tử Cốt Lực chợt co rụt lại.
Trực thuộc Tát Đô sao?
Chỉ chịu trách nhiệm trước bản thân y ư?
Quy củ này hắn lờ mờ biết, Tát Đô hành sự thần bí, quả thực có không ít thế lực là do y trực tiếp nắm giữ mà không thông qua hắn.
Đây cũng là lý do hắn trao toàn quyền một đội tinh nhuệ cho Tát Đô điều khiển.
“Hay lắm, chỉ hướng Tát Đô bẩm báo!” Trong giọng nói của Cốt Lực càng thêm băng giá, “Vậy cớ sao trước khi Tát Đô bị ám sát, bổn hãn chưa từng nghe thấy nửa điểm phong thanh? Các ngươi đã trở về bao lâu rồi?”
“Bẩm... bẩm đã trở về được bảy tám ngày rồi...”
Tiểu đầu mục bị đá ngã giãy giụa quỳ lại cho ngay ngắn, giọng nói nghẹn ngào.
“Khả hãn! Tiểu nhân há lại không muốn lập tức bẩm báo ư? Đội trưởng Đồ Lỗ và hơn bảy mươi huynh đệ tinh nhuệ t.h.ả.m c.h.ế.t ở Bạch Vân Sơn, ba tên chúng ta là liều mạng mới trốn thoát trở về!”
“Ngày đầu tiên trở về Kiến Châu, chúng ta đã muốn lập tức diện kiến Tát Đô đại nhân! Nhưng... nhưng khi đó trong quân vì ‘Quỷ Ảnh’ mà lòng người hoang mang! Các đại nhân tiếp kiến chúng ta đều nói, Tát Đô đại nhân đang bị ‘Quỷ Ảnh’ quấy nhiễu đến tâm phiền ý loạn, không có thời gian lo chuyện khác, bảo chúng ta chờ...”
“Chờ sao?” Giọng Cốt Lực trầm xuống, mang theo một sự bình tĩnh đầy nguy hiểm.
Ba người vì cấp bậc không đủ, thêm vào đó nhiệm vụ của bọn họ không tiện tiết lộ, không được người bên cạnh Tát Đô coi trọng cũng là chuyện thường tình.
“Là... là chờ đợi!”
Tên man binh thứ ba vẫn luôn ít nói, giờ phút này cũng nhịn không được lên tiếng, trên mặt tràn đầy ủy khuất và sợ hãi.
“Chúng ta liên tiếp đi hai ngày, mỗi lần đều nói có việc quan trọng muốn cầu kiến, nhưng đều bị chặn ngoài cửa. Sau đó đến ngày thứ ba, Tát Đô đại nhân vì cái ‘Quỷ Ảnh’ kia, đích thân xuất thành truy bắt rồi...”
Giọng hắn càng lúc càng nhỏ.
Ba người biết nhiệm vụ lần này có liên quan trọng đại, nhất định phải bẩm báo lên trên, nhưng lúc ấy bọn họ lại không cảm thấy chuyện này khẩn cấp đến mức nào.
Nhiệm vụ lần này xảy ra sơ suất lớn như vậy, cả tiểu đội cuối cùng chỉ có ba người trở về, sau khi bẩm báo bị trách phạt là điều khó tránh khỏi, tuy nhiên đối với việc xử lý chuyện này, chẳng qua cũng chỉ là phái thêm nhiều người đến Bạch Vân Sơn, để báo thù cho huynh đệ đã c.h.ế.t.
Ba người trong lúc chờ Tát Đô triệu kiến, thật ra một chút cũng không hề sốt ruột, đặc biệt là biết Tát Đô đại nhân tâm tình không tốt, bọn họ cũng vui mừng khi Tát Đô đại nhân không có thời gian.
Bọn họ mỗi ngày chờ đợi triệu kiến, thật ra cũng chỉ là làm cho có lệ, chỉ cần thủ tục đúng theo quy trình, mọi chuyện đều dễ nói.
Còn về việc Tát Đô đại nhân có gặp bọn họ hay không, mọi chuyện tùy duyên trời định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vâng!” Tiểu đầu mục liền gật đầu mạnh, trên mặt là cảm giác bất lực sâu sắc, “Tát Đô đại nhân đã rời Kiến Châu Thành, ba tên tiểu tốt nhỏ bé chúng ta, ngay cả Tát Đô đại nhân đã đi về hướng nào cũng không biết, làm sao mà đuổi theo? Làm sao mà bẩm báo? Chỉ có thể... tiếp tục chờ đợi...”
“Chúng ta nghĩ rằng chờ Tát Đô đại nhân bắt được ‘Quỷ Ảnh’ kia, tâm tình tốt hơn, có lẽ sẽ triệu kiến chúng ta. Ai ngờ... ai ngờ...”
Những lời sau đó, hắn không dám nói tiếp.
Ai cũng biết Tát Đô sau khi rời Kiến Châu Thành, Thánh đàn ngay đêm đó đã bị hủy diệt bởi một vụ nổ lớn.
Ngay sau đó chiều tối ngày thứ hai, Tát Đô trên đường quay về Kiến Châu Thành để điều tra tình hình Thánh đàn, đã gặp phải ám sát ngay trước Thánh đàn.
Cho đến lúc đó, bọn họ không còn cơ hội bẩm báo nữa.
Thật ra khi ba người khi ấy biết Thánh đàn bị hủy, Tát Đô đại nhân bị ám sát, trong lòng vẫn ngấm ngầm có chút may mắn.
Trước khi tâm phúc của Khả hãn tìm đến bọn họ, bọn họ nào có nghĩ rằng chuyện xảy ra ở Bạch Vân Sơn lại có thể liên quan đến đại sự trong Kiến Châu Thành.
Bọn họ chỉ nghĩ Tát Đô đại nhân đã không còn, thì cũng sẽ không ai truy cứu trách nhiệm về nhiệm vụ trước đó gặp phải biến cố lớn nữa.
Ai ngờ người tính không bằng trời tính.
May mà khi đó bọn họ đã làm tròn công sức giữ thể diện mười phần, bây giờ bọn họ chỉ cần nhất quyết nói rằng mình không kịp bẩm báo Tát Đô đại nhân, mà sự thật vốn dĩ cũng là như vậy, thì cái tội biết mà không báo sẽ không đổ lên đầu bọn họ được.
Cả đại điện chìm vào một khoảng lặng c.h.ế.t chóc, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề, dồn nén của ba tên man binh và tiếng tí tách của ngọn đuốc cháy.
Cốt Lực đứng tại chỗ, bóng dáng cao lớn của hắn đổ xuống một cái bóng méo mó dưới ánh lửa lập lòe.
Cơ mặt hắn căng chặt, ánh mắt tối tăm khó lường.
Mông Cách tiến lên một bước, trầm giọng truy hỏi, “Vậy nên, sau khi các ngươi trở về, ngoài việc cố gắng cầu kiến Tát Đô, chưa từng nói với bất kỳ ai khác về chuyện xảy ra ở Bạch Vân Sơn sao? Bao gồm cả đội quân trang bị tinh xảo, sở hữu thần cung? Bao gồm cả việc Đồ Lỗ đã sử dụng cốt xuy mà vẫn có thể toàn quân bị diệt? Bao gồm cả... các ngươi nghi ngờ Bạch Vân Sơn có sức mạnh khắc chế thánh trùng sao?”
Ba tên man binh nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ “đương nhiên” nhưng lại kèm theo nỗi sợ hãi muộn màng, gật đầu mạnh.
“Không có! Tuyệt đối không có!” Tiểu đầu mục hận không thể chỉ trời thề thốt, “Quy củ của Tát Đô đại nhân nghiêm ngặt, sự tồn tại của cốt xuy càng là tuyệt mật trong tuyệt mật, thuộc hạ tuyệt đối không dám tiết lộ nửa chữ ra ngoài! Tất cả những chuyện liên quan đến nhiệm vụ, thuộc hạ tuyệt đối không dám tiết lộ cho người ngoài Tát Đô đại nhân biết... Lần này nếu không phải Khả hãn đích thân hỏi, thuộc hạ cũng tuyệt đối không dám nói!”
Sự cuồng nộ muốn lập tức g.i.ế.c người của Cốt Lực, bị thay thế bởi một cảm giác bất lực lạnh lẽo.
Hắn chậm rãi xoay người, quay lưng về phía ba tên man binh như những con cừu chờ làm thịt, ánh mắt nhìn về màn đêm thăm thẳm bên ngoài đại điện.
Tiếng tù và tấn công của Thanh Châu quân dường như vẫn văng vẳng bên tai hắn, mà quá trình hoang đường và đáng buồn trước mắt này lại trở thành sự châm biếm tàn khốc nhất.
Mông Cách cũng im lặng, “luận điệu nội gián” trước đó của hắn bị hiện thực tàn khốc này chấn động đến lung lay sắp đổ.
Sự thật thường còn đáng thất vọng hơn cả âm mưu.
“Bạch Vân Sơn...” Cốt Lực khẽ đọc tên địa danh này.
Ba chữ này giờ đây nặng tựa ngàn cân, tràn ngập sự uy h.i.ế.p c.h.ế.t người.
Bọn chúng có bản lĩnh bảo toàn thực vật của Bạch Vân Sơn trong nạn châu chấu, có thể phản sát tiểu đội tinh nhuệ cầm cốt xuy, có thể khiến Tát Đô đích thân xuất mã nhưng cuối cùng lại tự chuốc lấy hủy diệt...
Đây tuyệt đối không phải thế lực tầm thường!
Thế nhưng giờ đây biết được mối đe dọa c.h.ế.t người này thì đã quá muộn rồi...
“Khả hãn, bọn chúng...”
Mông Cách nhìn bóng lưng âm trầm của Cốt Lực, thăm dò hỏi cách xử lý ba thành viên còn lại của tiểu đội Đồ Lỗ.