Lúc này, những đội viên trẻ tuổi ban đầu còn mang lòng trắc ẩn, làm sao lại không nhìn ra, những kẻ này căn bản chỉ là giả vờ!
Bọn họ đã bị lừa!
Cái gì mà đáng thương, yếu ớt…
Nếu thật sự như vậy, những kẻ này làm sao có thể sống sót đến bây giờ ở cái chốn ăn thịt người này?
Hơn nữa, đám lưu dân ở đây, bất kể là nữ nhân hay lão nhân, trên người bọn họ đều có ban đỏ, nhìn là biết đã ăn thịt người trong thời gian dài.
Ở đây căn bản không hề có cái gọi là người vô tội!
Sở dĩ Nguyễn Ngư không trực tiếp ra lệnh xử tử những kẻ này, chính là muốn cho đội viên triệt để nhận rõ hiện thực.
Trong loạn thế như này, nhiều khi lòng nhân từ hời hợt của phụ nữ sẽ phải trả giá bằng tính mạng.
Đồng thời cũng tránh để lại tâm tư nghi ngại trong lòng một số đội viên còn đang hoài nghi.
Đơn Việt Dương tiến lên nhắc nhở: “Cô nương, cũng đã đủ rồi.”
Nguyễn Ngư gật đầu, các đội viên lập tức tiến lên ngăn cản đám lưu dân đ.á.n.h nhau.
Những lưu dân ban đầu còn tưởng rằng mình có thể sống sót, mãi cho đến khi bị áp giải quỳ trên mặt đất, cuối cùng mới ý thức được có điều không ổn.
Mọi người giãy giụa la lớn.
“Buông chúng ta ra, các ngươi chẳng phải nói sẽ tha cho chúng ta một mạng sao?”
“Các ngươi trở mặt vô tình! Sẽ gặp báo ứng!”
“Trở mặt vô tình?” Nguyễn Ngư cười lạnh: “Ta có nói chúng ta sẽ không g.i.ế.c lầm người vô tội, nhưng các ngươi vô tội chỗ nào?”
“Quỳ cho vững!”
“Tiện nhân, nếu hôm nay ta c.h.ế.t, dù có xuống địa ngục ta cũng quyết không tha cho ngươi!”
Nữ tử trước đó giả vờ yếu ớt bỗng nhiên trừng mắt dữ tợn nhìn về phía Nguyễn Ngư, sau đó như phát điên nhào về phía Nguyễn Ngư: “Đi c.h.ế.t đi!”
Nhưng nàng ta còn chưa kịp đến gần Nguyễn Ngư, thân thể nàng ta đã như mất kiểm soát, đổ ập xuống đất một cách cứng đờ.
Mọi người nhìn kỹ lại, nữ tử kia đã tắt thở, hoàn toàn biến thành một thi thể.
Không chút dấu hiệu báo trước, trên người thậm chí không nhìn thấy một chút vết thương nào.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa đến không dám thở mạnh.
Ánh mắt lấp lánh của Nguyễn Ngư dần khôi phục như thường, nàng nhìn về phía các đội viên xung quanh: “Đám người này đều lấy thịt người làm thức ăn, tội ác chồng chất, bọn chúng không có tư cách sống.”
“G.i.ế.c!”
Theo lệnh của Nguyễn Ngư.
Các đội viên tay nhấc đao chém, c.h.é.m đầu tất cả những kẻ này.
Hơn hai trăm thủ cấp lăn xuống, m.á.u nhuộm đỏ một vùng.
Chiếu rọi hoàng hôn, cảnh tượng khát m.á.u tiêu điều.
Giả Đại ở lại dọn dẹp hiện trường.
Nguyễn Ngư không muốn để đám lưu dân ăn thịt người này làm ô uế căn cứ địa mà nàng vất vả lắm mới nhìn trúng.
Thế nên nàng đặc biệt lấy t.h.u.ố.c tẩy trắng và dung dịch khử trùng, cùng với túi y tế đựng thi thể, dặn đội viên khiêng những t.h.i t.h.ể này xuống núi, tìm một nơi xa mà thiêu hủy.
Chỉ có thiêu thành tro bụi, mới có thể triệt để cách ly mầm bệnh.
Hiện trường cũng cần phải khử trùng triệt để, đặc biệt là khi dịch bệnh đang hoành hành, ai mà biết trong “thịt” mà những kẻ này ăn có mang theo mầm bệnh gì.
Nguyễn Ngư nghĩ đến đây, dặn dò Giả Đại kỹ lưỡng, bảo những người bên dưới tuyệt đối không được lơ là.
Phía bên này, Trường Phong thấy Nguyễn Ngư dứt khoát nhanh gọn giải quyết đám lưu dân Bạch Vân Sơn, không khỏi thán phục phong cách táo bạo cương quyết của nàng.
Điểm này ngược lại rất giống với chủ nhân của bọn họ.
“Nguyễn cô nương, đường đã dẫn tới, Trường Phong cũng nên cáo từ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trường Phong từ biệt Nguyễn Ngư.
Nhiệm vụ của hắn là dẫn Nguyễn Ngư đến Bạch Vân Sơn, hiện tại bên này đã quét sạch, có thể cắm trại dựng lều được rồi, đã đến lúc hắn phải rời đi.
Nguyễn Ngư sai người lấy vài ngày lương thực, cỏ khô cho ngựa, và nước mang tới, đặt lên lưng ngựa của Trường Phong.
Con đường này không dễ đi, nếu không có Trường Phong quen thuộc môi trường xung quanh dẫn đường, bọn họ nhất định sẽ phải đi không ít đường vòng.
“Nguyễn cô nương, chủ nhân dặn ta nhắn lại, cô nương tốt nhất nên tích trữ thêm lương thực và nước.”
Trường Phong cuối cùng để lại câu này, rồi thúc ngựa rời đi.
Ánh mắt Nguyễn Ngư lấp lánh, xem ra tình thế ngày sau chỉ sẽ càng thêm hỗn loạn hơn bây giờ.
May mắn là lương thực trong không gian của nàng ít nhất cũng có ngàn tấn, tạm thời đủ tiêu thụ cho đội ngũ ngàn người trong ba đến năm năm.
Hơn nữa khu trồng trọt hầu như mỗi tháng đều có thu hoạch, khu chăn nuôi cũng vậy, mỗi tháng có thể cung cấp hàng trăm tấn thịt.
Đây đều là chỗ dựa của nàng.
Đợi đến khi bọn họ an cư ở đây, Nguyễn Ngư sẽ bắt tay vào khai hoang canh tác, trồng lương thực, chăn nuôi gia cầm, thực hiện tự cung tự cấp.
Việc xử lý t.h.i t.h.ể cũng tốn không ít thời gian, đợi đến khi toàn bộ khu vực mà đám lưu dân từng sinh sống được xử lý sạch sẽ, khử trùng xong xuôi, đã là hai ngày sau.
Đại quân lúc này mới leo lên Bạch Vân Sơn.
Bạch Vân Sơn sừng sững hùng vĩ, dãy núi trùng điệp, Nguyễn Ngư chọn một dãy núi nằm ở chính giữa, nếu có kẻ địch đến, ba mặt núi có thể làm nơi đệm.
May mắn là, ở một vị trí cách đỉnh núi còn một đoạn, có một nơi khá bằng phẳng.
Khu vực đó rộng khoảng hàng trăm mẫu, mọc đầy cây cối và thực vật, nếu muốn đặt chân ở đây, thì cần phải dọn sạch những cây cối và thực vật này.
Bọn họ trước tiên dọn dẹp một khoảng đất trống đủ cho ngàn người sinh sống, rồi cắm trại dựng lều.
Nghỉ ngơi đơn giản một đêm, ngày hôm sau tất cả mọi người bắt đầu làm việc!
Khai hoang!
Nhổ cỏ, dọn đá, cây cối, đốn cây, đội ngũ ngàn người chia thành ba nhóm, mỗi nhóm làm tám canh giờ, thay phiên ngày đêm.
Hoàn toàn bằng sức người thì quá chậm, bọn họ hiện tại không thể chậm trễ được.
Vì lẽ đó, Nguyễn Ngư cố ý xuống núi một chuyến, sau đó đã mang về một lượng lớn công cụ.
Cưa máy, đao chặt cây, xe đẩy, cuốc, liềm, thậm chí còn có sáu chiếc xe ủi và máy xúc.
Những cỗ máy khổng lồ này đều dùng dầu, vì không thể chạy lên núi, nên Nguyễn Ngư trực tiếp thả chúng xuống đúng nơi cần đào xới vào giữa đêm.
Đến ngày hôm sau, Nguyễn Ngư gọi Giả Đại và những người khác đến vận chuyển công cụ.
Giả Đại và những người khác nhìn thấy mấy cỗ máy khổng lồ này, ai nấy mắt trợn tròn suýt rớt ra ngoài.
“Trời ơi, đây chẳng lẽ chính là tiên xa trong truyền thuyết?”
Nhìn thấy bánh xe và chỗ ngồi, hắn rất tự nhiên cho rằng đây chính là xe cộ của tiên giới.
Tất cả mọi người vây quanh mấy cỗ máy khổng lồ này, phấn khích quay cuồng, có người muốn vươn tay chạm thử, cảm nhận xem xe của tiên giới là như thế nào, nhưng đối với những vật phẩm tiên giới như vậy, trong lòng vẫn có sự kính sợ, nên cuối cùng vẫn không dám đưa tay ra.
“Những chiếc xe này dùng để khai hoang, lát nữa ta sẽ dạy các ngươi cách sử dụng.”
Những thứ này muốn học cũng không khó, Nguyễn Ngư cũng là sau tận thế mới học, chỉ là khá tốn dầu.
May mắn là xăng dầu dự trữ trong kho của Nguyễn Ngư vẫn còn vài chục tấn, tạm thời đủ cho bọn họ sử dụng.
Hiện giờ không chỉ xe ủi và máy xúc mọi người phải học cách dùng, mà ngay cả các công cụ khác cũng cần phải học để sử dụng thuần thục.
Chủ yếu là phạm vi khai hoang của bọn họ quá rộng lớn, hiện tại nói là có một ngàn người làm ba ca luân phiên để khai hoang, nhưng trừ đi những người bệnh, và những người lo hậu cần giặt giũ nấu cơm, v.v., thì người thật sự làm việc nặng chỉ bằng một nửa.
Hiện giờ có những công cụ hiện đại này, hiệu quả khai hoang của bọn họ có thể tăng lên đáng kể, mọi người cũng sẽ nhàn nhã hơn nhiều.
Trong đội ngũ có người đã mắc bệnh dịch, nếu thật sự bị thương vì lạnh, vì mệt rồi lại đổ bệnh thêm một đợt nữa, thì bước đầu tiên trong việc cắm trại dựng lều căn cứ này của bọn họ sẽ càng thêm xa vời vô định.
Nguyễn Ngư vẫn đang suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo, tiếng của Trang Trường Tùng đã truyền tới, còn mang theo một chút thận trọng.
“Cô nương, ta có thể lên xem không?”