“Tiểu Ngư, mấy ngày nay không thấy cậu lên nhóm lớp, tôi lo lắm đó, nghe nói cậu thi không tốt rồi!”
Hoá ra là Vương Sảng, cái miệng lắm chuyện nổi tiếng trong lớp.
Cậu ta vỗ vai tôi:
“Đừng có tự trách nữa, có bài hát thế này, ‘Chỉ là bắt đầu lại từ đầu’! Phải không nào!”
Tôi cười gượng gạo hai tiếng, cúi thấp mũ, cố né ánh mắt đám đông.
“Nhưng trời nóng thế này, sao cậu lại đội mũ đen thế, không nóng à!”
Vương Sảng vừa nói vừa giật phăng mũ tôi.
Cái mụn đỏ tươi trên trán tôi lộ ra trước ánh mắt mọi người.
“Hahaha! Tiểu Ngư, mụn cậu mọc ngay giữa trán, như con mắt thứ ba ấy!”
Tôi muốn c.h.ế.t mất.
Tôi với cái mồm không biết giữ cửa của Vương Sảng chẳng còn gì để nói.
Tôi lười biếng trả lời một câu “Cậu thích nói gì thì nói.”, rồi ngồi xuống.
Chủ đề nhanh chóng chuyển đi, mọi người bàn về hotsearch của Phó Chi Dục và Sở Tư Vi.
Có người khen: “Không ngờ hai người lên hình trông đẹp hơn ngoài đời nữa!”
Sở Tư Vi mỉm cười nhẹ: “Cũng bình thường thôi!”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Lại có người tò mò: “Cậu với Phó Chi Dục có chuyện gì rồi phải không? Hai cậu bí mật hẹn hò lúc nào vậy, kể nghe thử đi!”
Cô ta đỏ mặt, vẻ ngượng ngùng: “Lần sau có cơ hội cứ hỏi thẳng cậu ấy nhé.”
Ý tứ mơ hồ mà đầy ẩn ý.
Tim tôi rơi xuống tận đáy.
Quả nhiên là vậy.
Lúc tỏ tình lần đầu, tôi đã nên nhận ra Phó Chi Dục không phải người cùng thế giới với mình.
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nâng ly nước lên, vừa uống hai ngụm thì thấy Sở Tư Vi nhìn mình, có chút tiếc nuối mở lời:
“Xin lỗi Tiểu Ngư, dù biết cậu cũng thích Chi Dục lâu rồi, còn tỏ tình năm lớp 11…”
Một tin sốc như sét đánh ngang trời làm mọi người trong phòng ăn đều há hốc mồm.
Cô ta biết từ ai?
Cô ta biết chuyện tôi tỏ tình hồi lớp 11?
Ngoài việc chính Phó Chi Dục nói ra, tôi không thể nghĩ ra ai khác.
Vậy có phải cậu ấy cũng nhìn thấy rồi?
Những cố gắng vì cậu ấy của tôi.
Cậu ấy biết tôi vẫn thích cậu ấy, nhưng chỉ coi đó là trò cười.
Nên mới dễ dàng kể chuyện này cho cô gái mình yêu nghe vậy sao?
Có lẽ vì điều hoà trong phòng bật quá lạnh, tôi thấy tay mình run lên.
Thấy sắc mặt tôi không ổn, Sở Tư Vi liền nói thêm:
“Nhưng tình cảm không thể cưỡng cầu, tôi thay mặt Chi Dục gửi lời xin lỗi đến cậu.”
“Ly rượu này, coi như là tôi và Chi Dục uống để chúc cậu vậy.”
Nói rồi, cô ta uống cạn ly.
Tôi không chịu nổi ánh mắt tò mò hay thương hại xung quanh, đứng bật dậy.
“Cậu chắc chắn là tôi thích Phó Chi Dục à? Đáng tiếc thông tin của cậu sai rồi.”
“Tôi không thích cậu ta, người tôi thầm thương trộm nhớ là giọng ca chính của ban nhạc họ.”
“Giang Châu Viễn lớp 7, trong tim tôi mới là người đẹp trai và xuất sắc nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lần tỏ tình năm lớp 11 đó cũng chỉ là để Phó Chi Dục làm lốp xe thử cho tôi thôi, tôi có nói tên đâu?”
“Tôi muốn nói là Giang Châu Viễn, không phải Phó Chi Dục, nhưng cậu ta cắt ngang, không tin thì cậu tự hỏi cậu ta.”
Mặt tôi nóng bừng, nói dối lắp bắp mà không biết rằng trong phòng đã yên ắng đến mức mọi người đều nhìn chằm chằm ra phía sau tôi, mắt mở to.
Tôi quay người nhìn lại, thấy ngay cửa phòng là Phó Chi Dục khoanh tay, mặt tối lại, nhìn tôi không chớp mắt.
Bên cạnh cậu là Giang Châu Viễn đang há hốc mồm.
Chính là người mà tôi vừa hùng hồn tuyên bố.
7.
Nếu theo mô-típ kịch bản thường thấy, thì lúc này nam chính hẳn đã phải nổi giận rồi.
Có lẽ trong mắt còn phải pha trộn thêm chút ghen tuông và giận dữ, rồi chất vấn nữ chính rốt cuộc trong lòng có ai.
Nhưng Phó Chi Dục không phải kiểu con trai như vậy.
Ánh mắt cậu ấy càng thêm xa cách.
Cứ như không quen biết tôi, trong bầu không khí im lặng đến khó xử bao trùm cả phòng, cậu ấy cứ thế bước đi, lướt ngang qua tôi.
Không nhìn tôi thêm một lần.
Tiếng kéo ghế “két” vang lên, nghe rõ đến chói tai.
Cậu ấy vẫn thản nhiên như mọi khi, trong giọng nói không có lấy một chút nhiệt độ.
“Không phải nói hôm nay đến ăn mừng sao?”
Mọi người xung quanh lúc này mới như được đại xá, giả vờ như vừa rồi không có gì xảy ra, thu lại ánh mắt hóng chuyện.
Sở Tư Vi cũng cười một cái, trông vừa đắc ý vừa như nắm chắc phần thắng.
Cô ta cũng không để tâm đến tôi nữa, tự nhiên đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Phó Chi Dục.
Bầu không khí lại ngượng ngùng náo nhiệt trở lại.
Tôi bật cười tự giễu.
Quả nhiên, một người cao cao tại thượng như Phó Chi Dục, sao có thể quan tâm mấy chuyện vớ vẩn như việc Kiều Tiểu Ngư thích ai?
Trong sự bẽ bàng và buồn bã, tôi quay đầu đi, không dám nhìn Giang Châu Viễn thêm lần nào.
Trường Trung học Thanh Đàn hầu như không có học sinh nào học dốt.
Có người là thiên chi kiêu tử, gia thế hiển hách, đầu óc cũng không tệ.
Có người thiên phú dị bẩm, thái độ lười biếng, nhưng vẫn luôn đứng top đầu.
Giang Châu Viễn cũng thuộc về một kiểu nào đó, nhưng cũng không hoàn toàn là kiểu đó.
Cậu ấy đẹp trai, thành tích luôn thuộc hàng xuất sắc, lại còn có năng khiếu âm nhạc đáng nể.
Điểm duy nhất khiến người ta khó hiểu là cậu ấy không học lớp chuyên, nghe nói là do kiên quyết từ chối.
Giang Châu Viễn vốn là người lãng mạn, thậm chí có thể nói là tự do phóng túng.
Chơi trong ban nhạc, đưa tên giáo viên các môn vào lời bài hát mình viết.
Thầy cô tức muốn c.h.ế.t mà cũng phải phì cười.
Chơi trượt ván, ngầu ngầu rồi gãy cả chân.
Cả lớp thay phiên nhau đẩy xe lăn, mang cơm từ căn-tin cho cậu ấy.
Nhưng tất cả đều chỉ là lời đồn.
Ấn tượng duy nhất của tôi về cậu ấy, là mùa thu năm đó khi cậu bị gãy chân, một đám nam nữ đẩy xe lăn đưa cậu về lớp.
Ai nấy đều cầm trong tay một củ khoai nướng, cười nói vui vẻ đi ngang qua cửa sổ lớp tôi.
Không hiểu sao, cảnh tượng đó cứ in sâu vào đầu tôi.
Tóm lại, là một người vừa rực rỡ vừa xa vời.
Vậy mà lại bị tôi lôi vào mớ chuyện rắc rối này.