Nữ Chính Định Mệnh

Chương 4



Tôi thở dài, tìm một góc không người ngồi xuống.

 

Phải tìm cơ hội để xin lỗi cậu ấy mới được.

 

Nhưng đúng lúc này, chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra.

 

Một đôi chân dài lọt vào tầm mắt, tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên.

 

Là Giang Châu Viễn.

 

Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt nhìn thẳng không né tránh.

 

Rồi dùng giọng chỉ đủ để hai chúng tôi nghe được, khẽ hỏi:

 

“Vừa rồi tại sao lại nói dối?”

 

Ánh mắt cậu ấy trong vắt như đêm xuân vừa dứt cơn mưa.

 

Tựa như chứa đầy sự thuần khiết chưa hiểu sự đời, nhưng lại dễ dàng nhìn thấu lời nói dối vụng về của tôi.

 

“Xin lỗi… mặc dù không biết phải giải thích sao, nhưng lời vừa nãy, nếu có thể, xin cậu hãy xem như chưa từng nghe thấy, thực sự xin lỗi…”

 

Tôi giống như con chim cút, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

 

Giang Châu Viễn lại bật cười, giọng cười dễ nghe như tiếng đàn ngân nga.

 

“Ôi chà… tiếc quá.”

 

Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy, không hiểu cậu đang tiếc điều gì.

 

Giang Châu Viễn đã quay mặt sang phía khác, nhìn về phía Phó Chi Dục.

 

Ngôn Phi vội vã đến muộn, ôm lấy mặt tôi, nhéo nhéo má tôi thành một cục.

 

“Mắt thâm cả rồi, bảo bối Tiểu Ngư của chị, hu hu hu!”

 

“Cậu khỏi cần nhắc lại việc tôi thảm thế nào nữa, giải thích trước đi đã, tại sao Phó…”

 

Tại sao Phó Chi Dục nói rõ là không đến tiệc lớp, vậy mà vẫn đến.

 

Còn dắt theo một vị khách không mời.

 

Nhưng đúng lúc ấy, căn phòng bỗng vang lên một tràng hò reo, cắt ngang lời tôi.

 

Đầu bên kia, Vương Sảng mặt mày hớn hở, lớn tiếng đầy khí thế:

 

“Bố tôi bảo rồi, lần này mời cả lớp đi du lịch đảo, nhất định phải có mặt đầy đủ! Nhất định để lại kỷ niệm đẹp cho cả lớp!”

 

Tôi suýt nữa quên mất, nhà Vương Sảng đúng là “nhà có miệng rộng” thật sự.

 

Cậu ta thừa hưởng từ bố, mồm miệng to đùng, tính cách thì hào sảng rộng rãi.

 

Sở Tư Vi tỏ vẻ tiếc nuối:

 

“Nhưng tôi và Chi Dục thực sự không đi được, huấn luyện viên đã sắp xếp lịch tập từ trước, tháng sau là thi đấu rồi…”

 

“Tôi cũng không đi.”

 

Đây là lần hiếm hoi tôi đứng chung lập trường với Sở Tư Vi.

 

Chuyện gì cũng không suôn sẻ, tôi thật sự không có tâm trạng đi nghỉ mát.

 

Chi bằng ổn định tâm trí, cân nhắc việc học lại.

 

Ngôn Phi lại bịt miệng tôi, đáp lớn hơn:

 

“Kiều Tiểu Ngư sẽ đi!”

 

Tôi vừa định giãy ra, Ngôn Phi đã trừng mắt nhìn tôi, như thể trách móc tôi không biết nắm bắt cơ hội trời ban.

 

Giang Châu Viễn suy nghĩ một lúc, hơi nghiêng đầu:

 

“Càng đông càng vui, tôi có thể tranh một suất không? Tự túc cũng được.”

 

Vương Sảng đang hào hứng, chỉ mong có vậy:

 

“Sao lại không chứ! Anh Giang nhất định phải đi, cậu đến là ai cũng vui!”

 

Mấy bạn khác cười rộ lên hưởng ứng.

 

“Tôi cũng tham gia.”

 

Phó Chi Dục đột nhiên thản nhiên cất tiếng.

 

Như một tia sét đánh xuống tim tôi.

 

Cậu ấy sao lại…

 

Sở Tư Vi hình như hơi không vui, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, lập tức đổi giọng:

 

“Vậy cùng đi thôi, tôi cũng vừa hay muốn thư giãn trước giải đấu~”

 

8.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đảo ở phương Nam đang vào mùa mưa.

 

Cái oi nóng của mùa hè trộn lẫn những hạt mưa nhỏ li ti, rơi xuống trái tim rệu rã của tôi.

 

Nhà Vương Sảng có hợp tác với công ty du lịch, ngoài các địa điểm tham quan thông thường, còn sắp xếp thêm nhiều trò giải trí.

 

Người thắng trong mỗi trò sẽ nhận được phần thưởng nhất định.

 

Thật ra mấy phần thưởng đó rất bình thường, như phiếu đổi kem hay mấy con gấu bông kỷ niệm.

 

Mọi người đều tham gia cho có.

 

Chỉ có tôi là dốc hết sức.

 

Ngày đầu tiên chơi bóng chuyền bên bãi biển, tôi bật nhảy cao gần một mét, suýt nữa đập bóng vào mặt Vương Sảng.

 

Vương Sảng sợ xanh mặt: “Kiều Tiểu Ngư bình thường cậu ở nhà tập tạ hả??”

 

Ngày thứ hai thi câu cá trên du thuyền, tôi đội mũ rộng vành như bà lão hóa thạch, ngồi gần ba tiếng không nhúc nhích.

 

Mấy người khác đã bỏ cuộc từ lâu, ngồi hóng gió, uống cocktail, nghe EDM.

 

Ngôn Phi vốn đã say sóng, định nói chuyện với tôi mà nôn cái rột, bị tôi đuổi về khoang nghỉ ngơi.

 

Chỉ còn Giang Châu Viễn nằm bên cạnh tôi.

 

Ban đầu cậu ấy cũng ngồi câu cá bên cạnh.

 

Chẳng bao lâu sau, cậu ấy buông cần, làm nũng:

 

“Thích cắn thì cắn, không thì thôi, mấy con cá c.h.ế.t tiệt này!”

 

Rồi vươn chân dài ra, nằm xuống một cách tao nhã.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

 

Tôi cố nín cười, không nói gì, tiếp tục câu cá.

 

Cậu ấy cứ thế nằm đó, đầu hướng về phía tôi.

 

Chiếc mũ cối to che kín mặt, như thể đã ngủ.

 

Rất lâu rất lâu sau, mây đen tan dần, mặt trời càng lúc càng gay gắt.

 

Tôi thử gọi khẽ: “Giang Châu Viễn?”

 

Không có phản ứng.

 

Tôi ngập ngừng, nhẹ nhàng vén chiếc mũ khỏi mặt cậu ấy.

 

Trước mắt là một đôi mắt sáng long lanh.

 

Chạm thẳng vào ánh mắt tôi.

 

Gió biển đột nhiên nổi lên, tôi giật mình, chiếc mũ trong tay bị thổi bay sang bên.

 

Thì ra cậu ấy chưa hề ngủ.

 

“Kiều Tiểu Ngư, mấy chuyện nhỏ này, cậu cố gắng như vậy làm gì?”

 

Giọng cậu ấy lười biếng, nhưng lại là câu hỏi tôi không ngờ tới.

 

Đôi mắt Giang Châu Viễn còn sâu thẳm hơn cả đại dương xanh biếc.

 

Ánh mắt ấy nhìn tôi đầy chăm chú, không còn cái vẻ lơ đễnh thường ngày.

 

Tôi nghĩ một lúc, hơi mơ hồ: “Cái này… cũng cần lý do sao?”

 

Thật ra tôi cũng khá vui khi làm vậy.

 

Hơn nữa, còn có thể tạm quên đi vài suy nghĩ vô ích.

 

Chưa kịp nói ra, sau lưng đã có tiếng người vang lên:

 

“Tiểu Ngư đúng là lợi hại ghê~”

 

Sở Tư Vi mặc váy hoa ngắn, câu nói mang đầy ẩn ý.

 

Bên cạnh cô ta, là Phó Chi Dục đang lặng im, chỉ nhìn về phía tôi.

 

Từ lúc bắt đầu chuyến đi đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi lại gần cậu ấy đến thế.

 

Tôi rất muốn hỏi cậu ấy một câu, tại sao lại kể chuyện năm lớp 11 cho Sở Tư Vi nghe.

 

Nhưng không sao mở lời nổi.

 

Vì sắc mặt cậu ấy u ám đến mức đáng sợ.

 

Phó Chi Dục xưa nay vốn lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ như lần này - rõ ràng đã đến gần, mà toàn thân lại toát ra vẻ xa cách đến nghẹt thở.

 

Như lúc này, rõ ràng cậu ấy không nói gì cả.

 

Tôi vẫn cảm nhận được cái lạnh lẽo đang ngày một lan rộng.