“Chứ sao nữa, cùng câu lâu vậy mà tôi chẳng được con nào, chỗ Tiểu Ngư thì cả xô đầy luôn rồi.”
Giang Châu Viễn cười toe toét, hàm răng trắng lóa.
“Chắc phải khen là đặt tên như nào cũng quan trọng lắm đúng không… Phó Chi Dục?”
Tự dưng kéo Phó Chi Dục vào làm gì chứ!
Tôi khẽ kéo áo Giang Châu Viễn.
Phó Chi Dục khẽ chớp mắt, rất chậm rãi, chỉ nhìn tôi.
“Nhưng cậu lại không thích ăn cá, đúng không?”
Cậu ấy biết chuyện đó sao?
Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên.
9.
Tôi từng rất thích một bộ truyện tranh thiếu nữ.
Tác phẩm “Nữ Chính Thất Cách” của Koda Momoko.
Nữ chính Matsuzaki Hato luôn tin rằng mình là nữ chính trong câu chuyện.
Cho đến khi nam chính hẹn hò với người khác.
Lúc ấy cô mới bắt đầu thấy thất vọng, không cam lòng, không thể tin rằng hóa ra mình lại không phải là nữ chính.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Cũng giống như cô ta, ở một góc khuất bí mật trong lòng, tôi cũng từng luôn nghĩ rằng mình là nữ chính trong câu chuyện của Phó Chi Dục.
Cho đến khi hiện thực đánh bại tôi.
Nhưng giờ đây, Phó Chi Dục lại biết tôi không thích ăn cá, trong khi tôi chưa từng nói với cậu ấy điều nhỏ nhặt này.
Chẳng lẽ là vì mỗi lần căng tin có món cá luộc, tôi đều không đi ăn, và cậu ấy để ý thấy?
Hay là vì lần này đến đảo biển, tôi vẫn luôn tránh xa hải sản, và cậu ấy nhận ra điều đó?
Dù là vì lý do nào, tim tôi cũng đập thình thịch.
Biết đâu…
Tôi vẫn là nữ chính trong lòng cậu ấy?
Giữa cậu ấy và Sở Tư Vi có điều gì đó hiểu lầm thì sao?
Giống như trong truyện tranh vậy.
Những hiểu lầm trước đó, cuối cùng sẽ hóa thành gia vị ngọt ngào.
Tôi không có tiền đồ mà lại nghĩ như thế.
10.
Ngày thứ ba trong lịch trình là tham quan Đảo Tình Nhân.
Buổi sáng tham quan kết thúc, đến chiều, Vương Sảng bất ngờ tổ chức trò chơi b.ắ.n s.ú.n.g sơn thực tế trong rừng rậm trên đảo.
Nam nữ ghép đôi, bốc thăm quyết định.
Phần thưởng lần này là một bữa ăn cao cấp cho hai người.
Có người giơ tay:
“Nếu chẳng may bốc thăm trúng người mình ghét, mà còn thắng cùng nhau thì sao?”
Vương Sảng vỗ ngực: “Không thể nào! Ông trời có mắt, nhất định sẽ giúp mọi người bốc trúng người mình thích!”
Chốc lát sau.
Tôi cầm mảnh giấy có ghi ba chữ “Giang Châu Viễn” trên tay.
Đứng yên tại chỗ, không nói nên lời.
Cái gì mà ông trời có mắt…
Vương Sảng thấy vậy, nháy mắt với tôi, suýt nữa thì viết luôn bốn chữ “nắm chắc cơ hội” lên mặt.
Tôi thấy đúng là Vương Sảng sắp bị đánh vào mặt đến nơi luôn rồi.
Còn bên kia, Sở Tư Vi cười tươi rói:
“Chi Dục, chúng ta chung đội đấy!”
Được lắm… quả nhiên là trò của cậu.
Thấy tôi nhìn qua, Sở Tư Vi lè lưỡi:
“Xin lỗi nhé, hôm nay tôi không thể nhường phần thắng cho cậu đâu Tiểu Ngư, dù sao tôi cũng từng học b.ắ.n s.ú.n.g ở nước ngoài mà~”
“Không cần xin lỗi, chúng tôi sẽ thắng thôi.”
Không đợi tôi lên tiếng, Giang Châu Viễn đã vỗ vai tôi từ phía sau, cười nhạt nhìn Sở Tư Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Được thôi,” Cô ta hất tóc, cười đầy tự tin: “Vậy thì chờ xem.”
Chúng tôi mặc đủ trang bị, cầm súng, chia đội lần lượt xuất phát.
Ngoài việc dùng s.ú.n.g sơn loại đối thủ và sống sót đến cuối cùng,
Trên đảo còn được bố trí ba mươi lá cờ đỏ nhỏ.
Chúng có thể ở đỉnh núi, trong rừng sâu không ai đến, thậm chí ẩn trong hang đá hay khe suối.
Chỉ cần lấy được một lá cờ, có thể đổi lấy đạo cụ hữu ích, ví dụ như ống nhòm phóng đại, hay tấm khiên phòng vệ dùng trong năm phút, ...
Sau khi vào rừng, các đội tản ra.
Đến khi pháo hiệu bắt đầu trận đấu b.ắ.n lên trời.
Giang Châu Viễn ban nãy còn ngáp ngắn ngáp dài, giờ như biến thành người khác.
Một tay che chắn cho tôi, ánh mắt sắc bén hẳn lên.
Cậu giương súng, nháy mắt đã hạ gục hai người phía xa vẫn còn lơ ngơ chưa vào guồng.
“Cậu cũng từng học qua à?”
Tôi không nhịn được hỏi.
“Nếu CSGO Đại Địa Cầu* cũng tính thì chắc là có.”
(*)Địa cầu: Cấp bậc cao nhất trong CSGO (Global Elite). CSGO là viết tắt của Counter-Strike: Global Offensive. Đây là một tựa game b.ắ.n s.ú.n.g góc nhìn thứ nhất (FPS) chiến thuật rất nổi tiếng.
Cậu quay đầu cười với tôi, trong mắt ánh lên vẻ tinh ranh đặc trưng của thiếu niên.
Tôi không bận tâm “Địa cầu” lớn hay nhỏ gì nữa, chỉ thấy cậu ấy rất đáng tin.
Chỉ trong một tiếng, tôi đã theo Giang Châu Viễn đi khắp một vùng rộng lớn.
Cậu b.ắ.n rất chuẩn và gọn, không giống vẻ lười nhác thường ngày.
Cũng không giống khi hát trên sân khấu.
Nhiều lúc tôi còn chưa kịp thấy rõ trong bụi cây phía xa có ai, cậu ấy đã giương súng, ngắm chuẩn, b.ắ.n một phát trúng hồng tâm.
Sơn nổ tung trên n.g.ự.c chàng trai đối diện.
Cậu ta kêu “Ái da”, bị lực b.ắ.n làm ngã lăn ra đất.
“Cái tên này, mở hack nhìn xuyên cây à?”
Người kia càu nhàu khi bị loại.
Giang Châu Viễn cười nhếch môi như được khen, quay đầu lại, chìa tay muốn đập tay với tôi.
Nhưng chắc là không ước lượng khoảng cách kỹ.
Khi quay đầu, mới phát hiện hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài phân.
Nụ cười của Giang Châu Viễn khựng lại trên mặt, như nín thở trong một giây.
Lông mi cong như cánh quạt khẽ rung.
Ánh mắt ngập vẻ vô tội như thể vừa phạm lỗi.
Nhưng cậu không vội tránh đi.
Tôi nhìn lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má cậu, do dự lên tiếng:
“Giang Châu Viễn, kính áp tròng của tôi hình như rơi mất rồi…”
“Giờ tôi… nhìn không rõ nữa, phải làm sao đây…”
11.
Dù tôi b.ắ.n không giỏi, nhưng ít nhất còn có thể theo sau cậu ấy, quan sát xung quanh, đôi khi hỗ trợ vài phát.
Giờ mất một mắt kính áp tròng – lại là bên có độ cao.
Một mắt thì rõ nét, một mắt lại mờ tịt.
Tôi lập tức cảm thấy chóng mặt.
Giang Châu Viễn nhanh tay đỡ lấy tôi.
“Cậu ổn không?”
“Không ổn, hơi buồn nôn.”
Tôi nói thật.
“Hay là bỏ cuộc đi, quay về trước.”
“Không!”
Tôi dứt khoát.