Nữ Chính Đừng Nhảy Nữa

Chương 10



Ta không hiểu.

Cũng không muốn hiểu thêm nữa.

Ta đối với nàng chỉ có lòng trắc ẩn giữa nữ nhân với nhau.

Nếu giúp được nàng thoát khỏi vòng luân hồi, ta sẽ giúp.

Ta là linh hồn, không phải nam chính. Ta không muốn dính vào cái vũng nước tình cảm kỳ quái này.

Vậy mà chưa tới mấy tháng, nàng lại gọi ta về, giọng điệu y như gọi hồn.

“Có chuyện gì?”

Bạch Nhược Hoan ngồi ngay ngắn trên giường tân hôn, cúi đầu né tránh ánh mắt ta, giọng run run:

“Điện hạ… tìm ngươi.”

Ta còn chưa kịp ngắt lời thì bên ngoài có tiếng gọi:

“Điện hạ, mời vào.”

Lương Thanh Từ bước vào, một thân hỉ phục đỏ rực, khiến gương mặt vốn tái nhợt cũng có phần sinh khí hơn.

Ta nghẹn họng:

“Đêm tân hôn các ngươi... gọi ta tới làm gì? Đây là sở thích gì vậy? Triệu kiến người ngoài vào phòng tân hôn à?”

Lương Thanh Từ nhàn nhạt liếc Bạch Nhược Hoan:

“Ngươi lui ra.”

Trên đời, chắc cũng chỉ có hắn — trong đêm đại hôn đuổi Thái tử phi ra khỏi phòng.

Bạch Nhược Hoan sắc mặt trắng bệch, liếc hắn một cái đầy oán hận rồi rời đi như người mất hồn.

Ta nghi hoặc hỏi:

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

Lương Thanh Từ đi thẳng vào vấn đề:

“Ngươi cũng biết thế giới này đang luân hồi, đúng không?”

Ta lập tức cảnh giác:

“Chẳng lẽ... ngươi cũng biết?”

“Ngươi luôn ngăn cản ta và Bạch Nhược Hoan gặp mặt.” — hắn bình tĩnh — “Ngươi không lạ gì với ta. Đây chắc chắn không phải lần đầu ta gặp ngươi.”

Ta lặng người.

Lương Thanh Từ cụp mắt, ngữ khí trầm thấp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta có ký ức của... những lần luân hồi trước. Ta biết, ngươi cũng muốn phá giải vòng lặp này.”

10.

Nói thật, ta chẳng ngờ có ngày ngồi mặt đối mặt trao đổi tin tức cùng Lương Thanh Từ.

Marquez sống lại chắc cũng phải thốt lên một câu “ảo thật đấy”.

Hắn hỏi:

“Đây là lần thứ mấy ngươi sống lại?”

“Lần thứ tư.” — ta đáp.

“Ngươi nghĩ Bạch Nhược Hoan là mấu chốt?”

“Chắc vậy. Hai lần đầu, sau khi nàng chết, thời gian đảo ngược.”

Lương Thanh Từ lắc đầu:

“Ngươi sai người rồi. Mấu chốt không phải nàng.”

Ta trừng hắn:

“Vậy ngươi có bằng chứng gì?”

Hắn đáp dứt khoát:

“Vì ta đã sống lại đến lần thứ bảy.”

Hắn cầm giấy, vạch ra từng mốc thời gian:

Ba lần đầu sống lại, không hề có Bạch Nhược Hoan.

 

Lần thứ tư, nàng mới xuất hiện. Từ đó, cái c.h.ế.t của nàng mới khiến thời gian quay lại.

 

Lần thứ sáu, người c.h.ế.t là ta, thế giới mới quay ngược.

 

Ta nhìn tờ giấy, khoanh tròn chữ "Bốn".

“Ta xuất hiện từ vòng này.”

“Chính xác.” — hắn gật đầu.

“Vậy mấu chốt có thể… là ngươi.” — ta lẩm bẩm.