Nữ Chính Đừng Nhảy Nữa

Chương 9



Sau khi cất kỹ Bạch Nhược Hoan, ta quay lại giải quyết Lương Thanh Từ.

Hắn nằm giữa đất như một cái giẻ rách, m.á.u đầm đìa.

Lần trước ta chạm được hắn, không biết giờ còn chạm được không…

Ta vừa nghĩ vừa định túm hắn, thì — hắn mở mắt.

Ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc, rồi lập tức chuyển về trạng thái quen thuộc: u ám như chó thất tình.

“Không cần.” — hắn tránh tay ta, ho khan mấy tiếng, cố gắng đứng lên dù m.á.u vẫn rỉ ra từng đợt.

Cả người hắn giống như một linh hồn đang vật vờ trước quỷ môn quan.

Hắn lảo đảo đi về phía ánh sáng — trùng hợp thay, cùng hướng ta vừa cất Bạch Nhược Hoan.

“Ngươi đi chỗ khác đi!” — ta dang tay cản.

Hắn liếc ta, hỏi:

“Nàng ta ở đó?”

“Ai?” — ta giả ngơ.

“Bạch Nhược Hoan.”

“Ừm…” — ta thầm rùng mình. Sao hắn biết?

Không nói gì thêm, hắn chuyển hướng, đi sang lối khác — dù lối cũ gần hơn.

Ta nhìn m.á.u rỉ ướt cả đất, đành vác hắn lên ném về phía đội cung nhân tuần tra.

“Điện hạ?!” — đám người phát hiện, kinh hô.

Còn ta? Ta rút lui như một chiến sĩ thầm lặng, không màng danh vọng.

Khi quay về với Bạch Nhược Hoan, nàng đã tỉnh.

Sờ gáy đầy nghi ngờ.

“Chút nữa nơi này sẽ loạn, theo ta rời cung trước đã.” — ta vội vã.

Nàng nghiêng đầu, ngửi ngửi người ta.

“Trên người ngươi có mùi máu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi đánh ngất ta… rồi đi tìm ai?”

“Ngươi… không phải gối tiên của riêng ta sao?”

Toang.

Ta chọn câu dễ hơn để trả lời:

“Ta sao có thể là gối tiên của riêng một người được chứ…”

Bạch Nhược Hoan lạnh mặt hất tay ta ra, rời đi.

9.

Sáng hôm sau — trời long đất lở.

Hoàng đế hạ chỉ — tứ hôn Bạch Nhược Hoan cho Lương Thanh Từ.

Lý do? Thái tử bị thương nặng, cần người “xung hỉ”.

Trùng hợp thay — vừa có ý chỉ, Lương Thanh Từ liền tỉnh.

Mọi chuyện định rồi.

Ta tức giận đến chóng mặt, muốn xỉu. Quyết định: nghỉ làm một thời gian, lo giữ sức trước đã.

Bạch Nhược Hoan không gọi ta, ta mừng húm. Cuối cùng cũng có thời gian sống tự do!

Ta không muốn tiếp xúc với nàng thêm nữa.

Có gì đó rất bất ổn trong cách nàng đối xử với ta.

Sau khi quen biết ta, nàng đuổi hết cung nữ gác đêm, chỉ quanh quẩn bên ta, không ra khỏi cửa.

Ta chỉ hơi lạnh nhạt, nàng lập tức mắt rưng rưng, run rẩy dỗ dành:

“Yến Yến, là ta không tốt… ngươi đừng giận mà…”

Quá dị.

Ta đã nhìn nàng ba đời. Dù nàng yêu Lương Thanh Từ đến mức bỏ cả mạng, nhưng vẫn là tiểu thư danh gia vọng tộc, tự trọng, kiêu ngạo, thanh cao.

Vậy mà với ta, dịu dàng đến khó tin, như hóa thân thành nữ chính ngôn tình thập niên 90.