Hắn nghiêng người, có chút ngại ngùng:
“Không có.”
“Lẽ nào nàng ấy sống lại trong ngươi?” — ta nghi hoặc.
Hắn không trả lời.
Ta nghĩ đến tính cách của hai người:
Bạch Nhược Hoan: sống vì cảm xúc, yêu bất chấp, liều lĩnh đến khờ dại.
Lương Thanh Từ: lạnh lùng, lý trí, như sắt thép.
Nếu hai người này... dung hợp?
Ta rùng mình.
Nhưng không còn thời gian để nghĩ nữa.
Tin đồn lan khắp kinh thành: Thái tử phi hóa thành ánh sáng, t.h.i t.h.ể biến mất.
Đoan Vương khởi binh, lấy danh nghĩa: “Diệt trừ yêu tà trong cung”.
Nửa tháng sau, Lương Thanh Từ gầy đi trông thấy — từ “cành cây” thành... “cuống lá”.
“Nghỉ ngơi đi chút đi. Cứ đứng vậy hoài, ta sợ gió thổi bay ngươi lên trời mất.” — ta thật lòng nói.
Lương Thanh Từ vẫn cúi đầu xem bản đồ bố trí quân đội, không thèm ngẩng lên lấy một lần:
“Ngươi đi nghỉ trước đi.”
Ta nhìn gương mặt nghiêm túc ấy, bỗng nhớ lại lúc hắn mới xuất hiện trong vòng luân hồi này — ảm đạm, chán đời, như sắp c.h.ế.t tới nơi.
Giờ thì — ánh mắt sáng hơn, sống lưng cũng thẳng hơn. Nhưng ta vẫn cảm thán:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu ngươi thanh lọc triều đình sớm hơn vài năm… cho dù không gột sạch hẳn, chí ít cũng không đến mức bây giờ chẳng có nổi một tâm phúc.”
Bao nhiêu năm nay, nhổ gai cũ, đào tạo mầm mới — mà tụi mình không biết phân thân, còn nguồn nhân lực thì lại đang ở kỳ “giáp hạt”.
Triều đình như cái ruộng hạn, cái cũ thì nhổ, cái mới chưa kịp mọc.
Lương Quốc chẳng khác gì quả bóng nước thủng lỗ, Lương Thanh Từ suốt mười năm loay hoay vá lỗ, nỗ lực giữ nước. Nhưng chỉ cần có một dòng lũ tràn đến — bụp! — bóng vỡ tan tành.
“Nếu không có ngươi,” — hắn nói — “ta làm sớm hai mươi năm cũng vô ích thôi.”
Hắn xoa ấn đường, cười khẽ tự giễu:
“Ta đã thất bại rất nhiều lần rồi.”
Ta ấp úng:
“Ai da… ta không có ý đổ lỗi đâu. Chỉ là… lần này thất bại thì… thì ta cố lần sau…”
“Dù sao cũng đâu phải thất bại lần đầu.”
Trời ơi… cái này gọi là an ủi người khác sao?
Lương Thanh Từ nhìn ta, trong mắt thoáng ý cười:
“Ta sẽ cố hết sức.”
Dù đã kế vị làm hoàng đế, hắn vẫn giữ thói quen gọi ta bằng “ngươi”.
Ta cũng dốc sức vì hắn, đến mức điều khiển núi non, gió đá, cả vỉa đất để đánh phản quân.
Nhưng giống như cái c.h.ế.t của Bạch Nhược Hoan, sự sụp đổ của Lương Quốc dường như là kết cục định sẵn.
Vốn dĩ kinh thành thủ vững, vậy mà lại bùng dịch bệnh.
Vốn dĩ sắp thắng trận, lại bị cát bay, đá chạy, thời tiết đảo điên.