Những hiện tượng lạ liên tục xảy ra, cộng thêm lời đồn dai như đỉa đói, làm lòng dân tan rã. Lương Thanh Từ bị dồn vào đường cùng.
Ta ngày càng lo lắng.
Còn hắn? Vẫn bình tĩnh như tờ giấy trắng, tiếp tục điều binh, tính từng đường lui.
Gương mặt gầy hóp, nhưng ánh mắt vẫn kiên định:
“Dù có thua… ta cũng phải kéo dài thêm, để tích lũy kinh nghiệm.”
Ngoài việc ủng hộ hắn, ta chẳng giúp gì hơn được.
Đời này, Lương Thanh Từ sống thêm một năm so với kiếp trước.
Ngày cửa thành bị phá, ta cắn môi:
“Lương Thanh Từ, ta đi chặn bọn chúng. Ngươi chạy đi!”
Ta quay người, chưa kịp nhấc chân thì một cánh tay chặn lại.
“Đừng đi.” — hắn nói, nhẹ như gió.
“Trần Yến Yến, tìm một chỗ nào đó, ngủ một giấc.”
“Gì cơ?”
Hắn đứng lên, nhét hết đống bảo vật tích góp bao năm vào tay ta:
“Từ nay, nên học cách lên kế hoạch trước, đừng cứ lao đầu vào trước rồi mới nghĩ.”
“Ta và Bạch Nhược Hoan nhìn thấy được ngươi, chạm được vào ngươi. Ai dám chắc kẻ xấu không làm được như vậy?”
Ôi trời ơi, hắn ghét bỏ chỉ số thông minh của ta!
Đúng là ta hơi chủ quan. Là linh hồn nên… ta tưởng mình vô địch thiên hạ. Muốn giúp thì giúp, muốn phủi tay thì phủi.
Nhưng nghĩ lại — hơn mười năm rồi, ai lại làm “động vật xã hội” lâu đến vậy chứ?
Ta vừa làm gián điệp, vừa làm công nhân dọn dẹp lãnh thổ, còn kiêm cả chức rắn thần nuốt đất. Mệt thấy mồ!
Ai cũng có thể nói ta — riêng Lương quỷ hút m.á.u này là không được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta trợn mắt nhìn hắn.
Hắn chỉ khẽ thở dài:
“Ngươi có từng nghĩ… nếu lần này là kết thúc của vòng lặp thì sao?”
“Ta chỉ muốn luân hồi chấm dứt. Nếu phải chết, ta cũng không tiếc.”
Ánh mắt hắn dịu lại:
“Từ khi gặp ngươi… ta mới thấy, có lẽ ta có thể thử lại.”
“Là ta phụ lòng ngươi. Ngươi không nợ ta gì cả. Đi đi. Ngủ một giấc thật sâu. Biết đâu, mai tỉnh dậy… mặt trời lại lên.”
…
Lần đầu tiên thấy hắn nói nhiều đến vậy. Chắc cũng là… lần cuối cùng.
Hắn đẩy ta ra, quay vào trong điện, đóng cửa lại thật chậm.
Ta đứng bất động, nước mắt lã chã rơi.
Đáng ra… ta không nên quá thân với hai người họ. Giờ thì đau lòng muốn chết.
Lương Thanh Từ khẽ cười:
“Khi đó ta lừa ngươi. Ta không biết ngươi có nhớ luân hồi không. Ai ngờ nói đại một câu, ngươi tin thật. Sau này bớt ngu đi chút.”
…
Cái gì?! Ta sụt sịt, bi thương bị… bóp nghẹt.
Tiếng hắn vẫn vang lên, mơ hồ:
“Yến Yến, nhắm mắt lại, đi đi.”
“Ngoan… đừng nhìn nữa.”
…