Có lẽ… lần này, Lương Thanh Từ sẽ thắng.
Đó là ý niệm cuối cùng lướt qua trước khi ý thức ta chìm vào bóng tối.
Ta không dám nhìn Lương Thanh Từ.
Hắn luôn là kẻ mạnh mẽ — nếu không, đã sớm phát điên sau bao nhiêu lần luân hồi.
Thế nhưng ở kiếp này, và cả kiếp trước, ta cảm nhận được sự lệ thuộc ngày càng rõ ràng nơi hắn.
Giữa hai ta, hắn vẫn luôn là người chi phối.
Hắn… sẽ không khóc chứ?
Ta không bảo hắn đừng nhìn ta — vì có bảo, hắn cũng chẳng nghe.
Lương Thanh Từ lặng lẽ nhìn tràng pháo hoa rực rỡ và bi thương nhất trong cuộc đời hắn.
Nữ tử hắn thầm thương đã hóa thành sương mù, hóa thành dòng suối, hóa thành thành lũy che chở cho tòa thành ấy.
Ngọn lửa từ trời thiêu đốt da thịt nàng.
“Trời phù hộ Ngô quốc! Ngô hoàng vạn tuế!”
Những thần tử còn sống hô vang, kẻ nằm vùng trong phản quân cũng đồng loạt tung hô.
Lời ca ngợi đương kim hoàng đế vang vọng, lan truyền khắp nơi — như tiếng kèn khải hoàn sau chiến thắng.
Nhưng họ đâu biết —
Không có thiên mệnh nào cả, càng không có thần linh phù hộ.
Tất cả…
Đều là do một người tên Trần Yến Yến tạo nên.
Một cái tên họ không hề hay biết.
Một linh hồn lặng lẽ biến mất trước mắt Lương Thanh Từ.
Phía chân trời đỏ rực — không rõ là m.á.u nàng, hay là ngọn lửa cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong tiếng hô vang, thế giới của Lương Thanh Từ bỗng lặng câm.
Hắn chờ đợi luân hồi bắt đầu — nhưng thời gian vẫn chảy bình thường.
Trong cơn mê, hắn giành chiến thắng, lên ngôi đế vương.
Khúc ca chiến thắng rền vang khắp nơi, còn những con người ngã xuống…
Chỉ được nhớ đến bằng vài giọt nước mắt rồi bị thời gian cuốn trôi.
Giống như cô nương bán hoa hạnh,
Giống như… người con gái hắn thương nhớ.
Hắn cố gắng vùi đầu vào việc nước, ban bố chính sách trấn an, giảm tô thuế, chăm lo cho dân sinh.
Nhưng rồi một ngày, có vài đại thần quỳ xuống, dập đầu khuyên hắn giữ gìn long thể.
Chỉ lúc đó hắn mới nhận ra…
Hắn đã chờ một người, người vẫn thường mắng hắn mau nghỉ ngơi.
Nhưng người đó — sẽ không bao giờ trở lại.
Không còn ai bất ngờ xuất hiện sau lưng hắn, hù dọa hắn nữa.
Khi đau đến cực điểm, người ta không còn có thể khóc thành tiếng.
Lương Thanh Từ chỉ biết ôm n.g.ự.c thở dốc.
Từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Đám đại thần vội vàng cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn thiên tử đang rơi lệ.
Hắn từng bước, từng bước đi lên Đạp Nguyệt Lâu.
Lặng lẽ ngồi trên lan can, như đã từng.
Đã nhiều lần hắn thất bại trong việc chống lại vận mệnh.