Nữ Chính Đừng Nhảy Nữa

Chương 21



Bảy lần trước là vậy.

Chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng hơn bao giờ hết. Tâm phúc được cài cắm khắp nơi, lực lượng trong thành mạnh gấp mấy lần phản quân. Cơ hội thắng lần này – cao chưa từng thấy.

“Mưu sự tại nhân.” – ta động viên hắn.

Nhưng hắn càng ngày càng căng thẳng.

Có đêm hắn giật mình tỉnh giấc, gọi ta tới:

“Yến Yến, tìm chỗ an toàn đi. Phần còn lại để ta lo…”

Ta giơ tay ôm mặt hắn, ép hắn nhìn ta.

“Thua cũng được. Đừng căng thẳng. Cùng lắm ta lại kéo ngươi đi chinh phục lần nữa.”

Hắn cúi đầu.

“Nhưng lần này… ta không muốn thua.”

Trận đại chiến bắt đầu.

Tất cả đều thuận lợi đến kỳ lạ. Phản quân lọt bẫy, các tướng lĩnh chủ chốt bị thay thế, quân ta chiếm thế thượng phong.

Ta còn trêu:

“Ngươi đừng nói ‘trẫm chia sẻ giang sơn với ngươi’ nha. Đấm giờ.”

Hắn cười:

“Vậy ngươi nhớ giữ gìn giang sơn của ngươi.”

Nhưng chúng ta đánh giá thấp một kẻ: VẬN MỆNH.

Ngày hôm đó — trời giáng hỏa.

Từng quả cầu lửa như thiên thạch rơi xuống kinh thành.

Lửa cháy ngùn ngụt, nước không dập nổi, đất không vùi được.

Mùi thịt cháy, tiếng người thét gào, khói đặc như mây đen nuốt trọn mọi mái nhà.

Nàng bán hoa hạnh bị thiêu c.h.ế.t bên gốc cây trong sân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông bán bánh mè ngã xuống giữa lều hàng đang cháy.

Ta chưa từng mua hoa, chưa từng nếm bánh, nhưng mỗi đêm ta đều đứng lại đó nhìn họ. Những con người không tên, nhưng khiến ta nhớ mình không chỉ là một linh hồn bất tử.

“Đây là thành của ta.”

Bây giờ, chỉ còn tro tàn.

Chưa từng — chưa bao giờ — ta oán hận số mệnh như hôm nay.

Ta muốn xé toạc cái vòng luân hồi này bằng răng, bằng móng, bằng bất cứ thứ gì.

Nếu số mệnh dám lặp lại lần nữa...

Bà đây chờ sẵn rồi.

Lương Thanh Từ túm chặt lấy ta, mặc kệ ánh mắt xung quanh, hét vào mặt ta:

“Trần Yến Yến, ngươi đi trước đi!”

Ánh mắt hắn ngập tràn đau thương:

“Nếu có kiếp sau, đừng đến tìm ta nữa.”

— Thật điên rồ.

Đã đi đến bước này rồi, ta còn có thể đứng ngoài cuộc hay sao?

Ta nghiến răng, phóng thích toàn bộ linh lực trong cơ thể, linh khí cuồn cuộn lan tỏa, dần bao trùm cả tòa thành.

Ta cảm giác bản thân đang phồng to ra — một nửa hóa thành linh thủy dập vào từng đám lửa dữ, một nửa kết thành tấm chắn nơi không trung.

Lửa thiêu đốt ta, đau đớn tột cùng.

Ta chỉ có thể mở to mắt nhìn những quả cầu lửa nện thẳng vào người mình.

Bùm!

Từng đợt nổ tung như pháo hoa rực rỡ.

Nhìn về phía xa, lửa trong thành cũng bị linh thủy ta hóa thành dập tắt.

Phản quân quỳ sụp xuống đất.