Nữ Chính Đừng Nhảy Nữa

Chương 6



Cứ cho là mơ đi, thì sau khi tỉnh nàng cũng không dám cử động, tin không?

Bạch Nhược Hoan run lên bần bật, nước mắt chảy ào ào như mưa rơi. Hoàn toàn không có cách nào giao tiếp.

Ôi trời… nhan sắc này chắc chắn là đổi bằng dũng khí và trí tuệ bị đem đi cầm cố!

Ta nén lại sự bất lực, chui ra khỏi gối, hiện hình thành bộ dạng thật của mình.

“Mở mắt ra!” — ta quát.

“Không mở, ta xé mí ngươi ra luôn!”

Cuối cùng tiểu thư Bạch gia cũng hé mở đôi mắt cao quý ấy.

Ánh nhìn nàng rọi vào ta, đôi mắt sáng rực, lúm đồng tiền đỏ ửng hai bên má.

Không hiểu sao… ta lạnh sống lưng.

Chưa kịp lùi lại, nàng đã lao tới ôm ta chặt cứng.

“Ta vừa nhìn thấy muội muội là thấy thân quen lắm! Có phải chúng ta từng gặp nhau ở kiếp nào rồi không?”

“Nếu muội nói sớm mình có khuôn mặt thế này, ta đã mở mắt ngay rồi!”

Nàng dính chặt lấy ta không dứt, tay sờ mặt một tí, xoa tay một chút, ánh mắt tha thiết hỏi:

“Muội làm gối tiên bao lâu rồi vậy? Có phải chỉ là gối tiên của riêng mình ta không?”

Thần linh ơi, “muội muội” con khỉ! Kịch bản này rõ ràng sai bét rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nữ chính ngươi OOC (Out of Character) quá rồi đó nha!

Ta dùng hết sức bình sinh lôi bản thân mình ra khỏi tình huống thảm họa.

Bạch Nhược Hoan vẫn còn ngơ ngẩn nhìn ta, ánh mắt lấp lánh chẳng khác gì cô gái mới lần đầu biết yêu.

Ta ôm n.g.ự.c theo bản năng, nuốt khan một cái, rồi gằn từng chữ:

“Ngươi nhớ kỹ, ba ngày nữa lúc ngươi theo mẫu thân lên chùa Bạch Mã bái Phật, tuyệt đối không được ra sau núi.”

Chỉ cần ngươi không ra đó — thì sẽ không gặp Lương Thanh Từ!

“Ngươi đi với ta đi, ta sẽ nghe theo ngươi.” — nàng cười tươi như hoa, lúm đồng tiền đỏ ửng.

Ba ngày sau, ta lặng lẽ đi theo đoàn người Bạch phủ lên chùa Bạch Mã.

Ngoài Bạch Nhược Hoan, không ai nhìn thấy ta. Ta đi phía sau nàng, như một cái bóng giám sát.

Nàng giữ lời. Sau khi lễ Phật xong thì ngoan ngoãn ngồi trước điện, không đi đâu, không nói gì — chỉ nhìn ta chằm chằm.

Bị nàng nhìn đến mức ngứa hết da mặt, ta đếm từng khắc cho đến giờ ngọ để có thể xuống núi.

Trên đường về, hoa hợp hoan nở rộ hai bên sườn núi, rực rỡ như từng đốm lửa.

Bạch Nhược Hoan thích lắm, nàng cười rạng rỡ. Ta cũng thấy vui lây.

Mọi thứ tưởng như êm đẹp.

Cho đến khi, ở một khúc rẽ, một đôi chủ tớ xuất hiện. Người chủ có khí chất u ám như… quỷ lao lực lâu năm.