Nữ Chính Đừng Nhảy Nữa

Chương 5



Rắn nhỏ lớn dần, bụng no phình.

Thật sảng khoái!

Đến khi “xơi” trọn Bạch phủ, ta mới tạm dừng công cuộc mở rộng, chuyển sang giai đoạn hành động.

Năm nay Bạch Nhược Hoan vừa mới cập kê — tuổi hoa, tuổi ngọc, đẹp rạng rỡ như cành mai đầu xuân. Quan trọng nhất, là lúc này nàng còn chưa gặp Lương Thanh Từ.

Ta cố nhớ lại cảm giác khi mọc tay thật thể, rồi nhẹ nhàng “cắm” bản thân vào chiếc gối sứ trên giường nàng.

Thử tới thử lui, cuối cùng ta cũng mọc ra được một cái miệng ở… ngay trên gối.

Ta xúc động muốn khóc.

Trời vừa tối, Bạch Nhược Hoan nằm xuống giường, hô hấp đều đều. Ta nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng, nghe chẳng khác gì một con ác ma dụ dỗ linh hồn:

“Đến gần nam nhân… ngươi sẽ bất hạnh.”

“Đến gần nam nhân… ngươi sẽ bất hạnh.”

“ĐẾN GẦN NAM NHÂN… NGƯƠI SẼ BẤT HẠNH!”

Rầm! Bạch Nhược Hoan bật dậy như có người nhấn nút.

Nàng hoảng loạn ngó quanh, mắt long lanh trợn tròn: “Ai đó?!”

Ta đã từng thử đủ kiểu, phát hiện phàm nhân không cảm được linh hồn. Lần này chỉ là thử nghiệm tâm linh, không ngờ lại xâm nhập được vào giấc mơ nàng!

Ý tưởng lóe lên:

“Ta là gối tiên, đến phù hộ cho ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bạch Nhược Hoan nhìn chằm chằm vào chiếc gối sứ. Nàng sợ đến mức run rẩy toàn thân, như một cành ngọc lan trắng bị mưa đêm dập ướt.

Ta rất thấu hiểu. Thật đấy.

Ta cố gắng vùng vẫy chui ra khỏi cái gối. Nhưng chiếc gối đầu này bé xíu, không đủ chỗ cho ta mọc đầy đủ, nên ta dồn toàn lực để lòi ra được bộ ngũ quan.

Nắn nắn cái miệng, chỉnh chỉnh cái mũi, kéo to hai con mắt...

Trước đây ta là mắt hạnh nhân, giờ thử vo lại cho nó tròn thêm tí, dễ thương hơn tí. Hihi.

Có lẽ hình ảnh lúc này hơi ghê rợn…

Khi ta háo hức định cất lời chào hỏi thì… Bạch Nhược Hoan đã xỉu ngay tại chỗ.

5.

Bạch Nhược Hoan choàng tỉnh dậy giữa cơn ác mộng. Trong mơ, chiếc gối đầu của nàng mọc ra một gương mặt biết nói.

Nàng vỗ n.g.ự.c thở gấp mấy cái, bỗng dưng… tay nàng khựng lại.

Vì nàng nhận ra bản thân vẫn đang nằm trên sàn, trước mặt là chiếc gối sứ được dựng thẳng đứng. Bầu trời ngoài kia vẫn còn u ám, chưa sáng.

Sắc mặt nàng dần trắng bệch.

Ngay khi nàng chuẩn bị xỉu tiếp, ta vội vàng quyết định, mọc ra một bàn tay chụp lấy người nàng.

“Không được xỉu nữa!”

“Chỉ là mơ thôi.” — nàng lẩm bẩm, mắt nhắm chặt, môi run run.

“Không phải mơ đâu nha~” — ta vừa nói, vừa nhẹ vỗ vào đôi má xinh đẹp của nàng.