Nữ Chính Đừng Nhảy Nữa

Chương 8



“Tình cảm ta dành cho hai người… không giống nhau.”

“Gặp ngươi, tim ta đập loạn, vui vẻ.

Gặp hắn, ta cảm thấy đời mình sinh ra là vì hắn. Ta có thể c.h.ế.t vì hắn.”

……

Hết hy vọng rồi.

Một nữ chính không học cũng biết "yêu song song", còn thành thạo hơn cả vai ác chính chuyên.

“Chỉ cần còn sống, tim vẫn sẽ đập.” — ta châm chọc.

“Ngươi không hiểu… nó không giống vậy.” — nàng cúi đầu, nước mắt rưng rưng.

Chất điên tình tràn ngập như phim Quỳnh Dao.

Ta sợ bị lây bệnh nên chuồn lẹ.

7.

Ta là một con ngu.

Một con rắn ngốc tham ăn, còn ngốc hơn vì ảo tưởng mình có thể cảm hóa nữ chính điên tình bằng tình cảm “chân thành và tử tế.”

Ngay cả cái c.h.ế.t cũng không thay đổi được nàng, thì ta là cái thá gì?

Giờ thì Bạch Nhược Hoan ngày ngày ôm gối, rên rỉ như bà điên Khả Vân trong phim cũ:

“Yến Yến… Yến Yến…”

 Cái quái gì nữa đây?!

Là một linh hồn canh giữ tòa thành, ta có quyền năng chọn nghe hoặc không nghe tiếng động trong phạm vi mình quản lý. Suốt tám tiếng nghỉ ngơi mỗi ngày, ta luôn “đóng thính giác” để giữ sức làm việc tiếp.

Nhưng đời không như mơ — nữ chính mang hào quang kịch bản như Bạch Nhược Hoan, giọng nói của nàng có thể xuyên qua mọi lớp cách âm, phát thẳng vào đầu ta, lại còn tự kèm phụ đề trắng sáng chói mắt.

“Yến Yến, Yến Yến, ngươi ở đâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Yến Yến, Yến Yến!”

“Yến Yến!!”

Vừa ồn, vừa sáng, vừa chọc tức.

Ta là linh hồn, vậy mà còn bị “tra tấn” tới mức quầng thâm mắt như gấu trúc.

Ta nhịn hết nổi, lặng lẽ chui lên từ lòng đất sau lưng nàng, yên lặng giơ tay lên — và bốp! — một phát vào gáy.

Bạch Nhược Hoan trợn trắng mắt, xỉu ngang.

Bình yên trở lại.

Đợi đã...

Một ý tưởng lóe lên trong đầu ta: sức mạnh tuyệt đối mới là phương pháp độ hóa tuyệt đối.

Hòa thượng trong chùa đâu phải chỉ biết niệm kinh? Còn có pháp môn gõ đầu dạy người sống tử tế nữa chứ!

Ta nhớ lại mấy kiếp trước: trong một bữa yến tiệc, Bạch Nhược Hoan cứu Lương Thanh Từ thoát ám sát, được phong làm Thái tử phi từ đó.

Lần này, ta quyết định: ra tay trước số mệnh.

Ta phi như bay vào hoàng cung, ngồi chồm hổm canh rình từ xa.

Đêm đó, trong cung đèn đuốc sáng rực, Bạch Nhược Hoan lạc vào một lối mòn tối tăm. Vừa mới đá phải thứ gì đó, chưa kịp nhìn rõ thì…

Bốp! — nàng lại ngất.

Người đánh: vẫn là ta.

Ta rụt tay, vác thân thể mềm oặt của nàng chạy vắt giò lên cổ!

Nam chính, ngươi cứ nằm đó đi.

Hôm nay, ta đưa nữ chính “chèo thuyền” về bến khôn ngoan.