Nữ Cường Xuyên Nhanh Max Level Lạc Thu Trở Về

Chương 107



 

 

 

Tào Kim nói, chìm đắm trong hồi ức về quá khứ, trong mắt thoáng qua một tia xa xăm.

Những ký ức ấy giờ đã rất mơ hồ, anh thậm chí còn không nhớ rõ hương vị và màu sắc của ly đá bào siro đó, nhưng trong ấn tượng của anh, đó chính là ký ức sâu sắc nhất về những phiên chợ.

Bà nội dắt anh và em gái ra khỏi nhà, gặp người trong làng trêu chọc bà già lụ khụ, dắt díu hai đứa cháu ra đường.

Tào Kim và em gái cách nhau chừng năm tuổi. Khi đó anh đã khá hiểu chuyện. Nếu em gái muốn ăn ly đá bào, Tào Kim sẽ không ăn. Bà chỉ cần mua một phần, và lần nào anh cũng giả vờ mình lớn rồi không thích ăn nữa, nhưng em gái đều sẽ đút miếng đá bào đầu tiên vào miệng anh.

Nhắc đến chủ đề chợ phiên, không ít cư dân mạng cũng trở nên hứng khởi. Có người hào hứng kể về trải nghiệm tuổi thơ của mình, cũng có người rất tò mò không biết nó ra sao.

【 Tôi hình như biết món mà Tào Kim nói là gì, hồi nhỏ tôi cũng từng ăn. Tôi nhớ có bát lớn và bát nhỏ, bát nhỏ 1 đồng, bát lớn 2 đồng. Tôi thích nhất là khi các vị siro khác nhau tan ra, hòa quyện vào nhau thành nước, vị đó rất kỳ diệu, chua chua ngọt ngọt. 】

【 Dân thành phố chưa từng đi chợ quê bao giờ, tò mò quá. Gần chỗ chúng tôi có một huyện cũng tổ chức một phiên chợ lớn rất nổi tiếng, làm thành điểm du lịch, địa bàn rất rộng, đồ đạc cũng nhiều thật, nhưng cảm giác không có cái hương vị quê mùa đó. 】

【 Ở chợ có bỏng ngô, bánh cốm gạo làm tại chỗ, siêu cấp ngon luôn, phải là loại vừa ra lò, còn nóng hổi! 】

【 Nghe nói anh Tào có em gái, ý là em gái ruột phải không? Với nhan sắc của anh ấy, em gái chắc chắn cũng là tiên nữ. Lạ thật, trước nay chưa từng có tin tức gì. 】

"Anh Kim, anh có em gái à?" Diệp Hạo Dương thuận miệng hỏi một câu. Sắc mặt Tào Kim thoáng thay đổi, anh "Ừm" một tiếng, rồi lập tức chuyển chủ đề: "Hình như tôi thấy ngải cứu rồi."

Vừa nhắc đến ngải cứu, Diệp Hạo Dương lập tức bị dời đi sự chú ý: "Ngải cứu? Đâu đâu? Nhiều không?"

Một bụi ngải cứu màu xanh sẫm hiện ra trước mắt, thậm chí có thể thấy những giọt sương sớm còn đọng lại. Tào Kim đã đeo găng tay, một tay cầm liềm.

"Tôi nhớ hồi nhỏ, trên núi có cả ngải cứu và ngải hao, cơ bản đều bị nhổ tận gốc. Dù sao nhà mình cũng không dùng nhiều, nhổ mấy cây cũng không sao."

Tào Kim nói, lưỡi liềm trong tay đã lia vào bụi ngải.

Tay trái nắm một cây ngải cứu, tay phải vung liềm, gần như không cần dùng nhiều sức, dễ dàng cắt được một cây.

"Ủa? Trông đơn giản ghê."

Nhìn động tác của Tào Kim, Diệp Hạo Dương cũng đứng qua. Thu hoạch ngải cứu có công cụ, trông nhẹ nhàng hơn nhiều so với lần trước hái lá bột la bằng tay.

"Cây nhỏ thì để lại, cắt những cây tương đối cao, cách gốc khoảng hai, ba centimet." Lạc Thu cũng làm mẫu. Ba người lập tức chia khu vực, một trái, một phải, một giữa.

"Hiểu rồi." Diệp Hạo Dương gật đầu. Cậu cũng hiểu đạo lý không thể tát cạn ao bắt cá. Giữ lại gốc, mấy ngày nữa ngải cứu lại có thể tiếp tục mọc!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì hôm nay bán ngải cứu kiếm được bao nhiêu tiền sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sinh kế của các khách mời, nên họ phải bán cho hết hoặc đến khi chợ tan.

Buổi sáng đến chợ, trưa dù sao cũng phải ăn ở đó. Kể cả mấy người ăn tạm, mỗi người hai cái bánh, cũng phải mất mười mấy, hai mươi đồng.

Ngải cứu trước mắt, đều là tiền cả!

Diệp Hạo Dương là người mới, cậu nghiêm túc làm theo lời hai người chỉ dạy, tìm những cây ngải cứu cao, không làm hại đến gốc, cắt từng cây một rồi cho vào bao tải bên cạnh.

【 Anh trai làm việc nghiêm túc quá~ 】

【 Đúng là rất nghiêm túc... chỉ là tốc độ hơi chậm. Lạc Thu đúng là một mình cân hai, thực sự là một mình gánh team... 】

Thu hoạch ngải cứu đúng là không phải việc cần kỹ thuật gì. Chỉ là ngải cứu dù cao cũng chỉ khoảng 20cm.

Và các khách mời phải luôn duy trì tư thế khom lưng, một tay nắm ngải cứu, một tay không ngừng thu hoạch.

So với Diệp Hạo Dương thu hoạch từng cây một, tốc độ của Lạc Thu không nghi ngờ gì là nhanh hơn rất nhiều. Cô một tay nắm cả một vốc, liên tục thu hoạch, tốc độ vèo vèo. Dưới ống kính đặc tả, lưỡi liềm trong tay cô loáng lên, nhanh đến mức khiến người xem hoa cả mắt. Mãi đến khi trong tay không cầm được nữa, cô mới ném vào bao tải dưới chân.

Chẳng bao lâu sau, Lạc Thu gần như đã quét sạch khu vực ngải cứu của mình. Thao tác nhanh gọn, mượt mà như nước chảy mây trôi khiến người xem phải kinh ngạc.

【 Mấy cái khác không nói, nhưng khoản làm việc thì tôi thật sự phục Lạc Thu. Tào Kim chắc là lâu rồi chưa làm nông, tốc độ hiện tại cũng tính là nhanh rồi. Diệp Hạo Dương là tay mới, sự tương phản này thật sự quá rõ rệt. 】

【 Xem người thạo việc làm đúng là thoải mái, trong lòng sảng khoái ghê. Bây giờ ba người ở chung một khung hình, cứ lia máy quay đến Diệp Hạo Dương là lòng tôi lại thấy sốt ruột, làm chậm đến mức người xem cách màn hình cũng lo thay. 】

Núi ở thôn Nam Sơn dĩ nhiên không phải là núi hoang. Chỉ là cỏ dại trên núi, dân làng đều để chúng tự do sinh trưởng.

Thấy khu vực của Lạc Thu đã thu hoạch xong, thậm chí cô còn thu hoạch luôn cả khu vực ở giữa của Diệp Hạo Dương, mấy người lại tiếp tục lên núi tìm một khoảnh đất khác.

"Xem ra, chúng ta có thể sẽ về sớm hơn." Diệp Hạo Dương nhìn bao tải ngải cứu, tốc độ thu hoạch nhanh hơn nhiều so với dự đoán của cậu.

"Ngải cứu tươi không cần phơi khô, nếu không kịp thời gian, chúng ta cứ trực tiếp mang ra chợ. Nếu rảnh thì về nhà bó lại theo chiều cao và số lượng trước cho tiện, đến nơi là bán được ngay."

Bên này, trên núi đang hừng hực khí thế thu hoạch ngải cứu, còn trong "Tiểu Viện Nhặt Nắng", Mộc Uyển và Anna cũng thay phiên nhau. Anna nhìn Mộc Uyển tết vòng một lúc lâu cũng nóng lòng muốn thử, tay Mộc Uyển cũng đã hơi mỏi, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một lát.

Lúc này vẫn là giờ làm việc buổi sáng. Những người xem livestream hoặc là đang theo dõi hot search về Chu Bảo Bảo, vào xem có tin gì mới không, hoặc là những khán giả trung thành đã theo dõi từ đầu.

Chỉ là, dù là ba người đang hái ngải cứu trên núi hay hai người đang tết vòng chỉ ở nhà, nhìn những công việc thủ công này cũng khá là nhàm chán. Có người đã tắt livestream, cũng có người trực tiếp để đó nghe cho có tiếng.

 

Thư Sách