Nữ Cường Xuyên Nhanh Max Level Lạc Thu Trở Về

Chương 181



 

 

 

Vốn dĩ khi Mạnh Viên còn ở giải trí Thiên Quang, để bồi dưỡng vị “nhất tỷ” này, công ty đã chuẩn bị riêng cho cô một dự án phim lớn cấp A+ do cô đóng chính.

Bây giờ Mạnh Viên đã rời đi, tài nguyên này dĩ nhiên không thể để cô mang theo, mà rơi vào tay Lạc Thu. Hơn nữa, nhờ vào sự hợp tác với Gia Diệp, dự án phim mới của Lạc Thu đã được nâng lên cấp S.

Chỉ là, một dự án lớn cấp S không dễ để chuẩn bị. Lạc Thu đoán rằng, sau khi ghi hình chương trình lần này trở về, Gia Diệp có lẽ sẽ phối hợp với giải trí Thiên Quang, sắp xếp cho cô vài vai diễn khách mời trong các bộ phim chất lượng.

Đây là lần đầu tiên tập đoàn Gia Diệp hợp tác theo cách này, và cũng là lần đầu của Thiên Quang. Mọi người đều đang dò dẫm từng bước, việc gì cũng phải làm tuần tự, không thể vội vàng.

Suy nghĩ miên man, Lạc Thu cảm thấy mình thật sự không nằm yên được nữa, liền dậy gấp chăn đệm.

Những tờ báo dán tối qua đã khô cong. Giờ đây nhìn lại, cả căn phòng trông sạch sẽ, gọn gàng hơn hẳn, khiến Lạc Thu có chút hoài niệm.

Căn nhà trong đoàn phim 《Thần Dược Núi Cao》 cũng có những bức tường dán báo. Lúc đó nghe nói tất cả bối cảnh đều được phục dựng lại một một theo nhà họ Quý, kinh phí đốt như giấy, đoàn phim đã làm hết sức mình trong khâu khảo cứu.

Nghĩ đến những người nhà họ Quý mà cô đã tiếp xúc trong đoàn phim, và cả Quý Bạch Cập, trong mắt Lạc Thu thoáng hiện một tia mờ mịt.

Không biết có phải do hợp vai, hay là do chính mình đã nhập tâm quá sâu.

Dựa vào chiếc tủ đầu giường, Lạc Thu nhìn chăm chú vào những tờ báo đen trắng trên tường, suy nghĩ đã bay đi xa.

6 rưỡi sáng, Lạc Thu cuối cùng cũng không ở yên được nữa, cô bèn ra khỏi phòng. Cô rón rén bước ra ngoài, thấy Anna và Mộc Uyển vẫn còn ngủ, nên động tác trong bếp cũng nhẹ nhàng hơn.

Tuy không biết những người khác định ngủ đến bao giờ, nhưng bữa sáng vẫn phải chuẩn bị.

Trời nóng lên, ăn gì cũng cảm thấy không ngon miệng. Lạc Thu nhào một cục bột, buổi sáng nấu cháo phải canh lửa, nên nấu mỳ sẽ tiện hơn một chút.

Thấy mọi người vẫn chưa dậy, cô ra sân băm thức ăn cho gà, rồi quét dọn qua sân một lượt, người đã lấm tấm mồ hôi.

Lạc Thu từ phòng tắm bước ra, mái tóc vẫn còn ẩm, cô cứ để gió thổi cho khô tự nhiên. Lúc này, cô thấy mấy người khác cũng đã dậy.

Diệp Hạo Dương lúc này đang bơm nước từ giếng tay. Chiếc chậu sắt tráng men hình song hỷ màu đỏ được đặt trên giá, anh vốc hai tay đầy nước, nhanh chóng rửa mặt.

“Oa, mát quá, sảng khoái thật. Rửa mặt bằng nước lạnh một cái là tỉnh cả người.”

Lạc Thu ngẩn ra: “Không phải cậu nói muốn ngủ đến 12 giờ trưa sao? Sao không ngủ thêm một lát nữa?”

Diệp Hạo Dương dùng khăn lau mặt, rồi chỉ tay vào trong phòng, lại chỉ chỉ vào tai mình. Lạc Thu lắng tai nghe, liền nghe thấy tiếng ngáy “hô... khò..., hô... khò...” đều đặn vọng ra từ cửa sổ phòng khách mời nam.

Lạc Thu không nhịn được bật cười, xem ra lại là tiếng ngáy của lão Trương làm phiền mọi người rồi.

Mái tóc của Tào Kim có hơi rối bù, anh đã rửa mặt xong, đang đứng trước cửa sổ dùng nó như một chiếc gương để vuốt lại tóc: “Hôm nay tiếng ngáy của lão Trương nhỏ hơn nhiều rồi. Cứ để anh ấy ngủ đi, tôi cũng tỉnh rồi, dậy sớm quen rồi.”

Anh cười khổ, thật ra anh cũng muốn ngủ nướng một bữa, nhưng ngủ trên giường đất này nhiều nên cơ thể cứ đến giờ là tự tỉnh, nằm mãi ngược lại còn thấy khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này đã hơn 7 giờ sáng, không ít khán giả đã thức dậy và vào phòng livestream.

Theo kịch bản thường lệ của tổ chương trình, giờ này các khách quý hẳn đã ăn sáng xong và chuẩn bị làm nhiệm vụ. Những cư dân mạng vừa vào xem livestream liền bắt đầu hỏi han.

【 Đến rồi đây! Chào buổi sáng các bạn, hôm nay nhiệm vụ là gì thế? 】

【 Mọi người ăn sáng chưa? Tổ chương trình không mang bữa sáng cho các khách mời à? 】

【 Hôm nay không có nhiệm vụ, tổ chương trình cho mọi người nghỉ một hôm. 】

【 Thật hay giả vậy? Lương tâm đột xuất à, sao tôi cứ có cảm giác là Tiểu Vương đang ấp ủ chiêu gì lớn đây? 】

Thư Sách

Tiếng ngáy của lão Trương lúc này đã nhỏ hơn so với ngày đầu tiên một chút. Dù vậy, cửa sổ trong phòng đang mở, nên vài người đứng ngoài và cả hệ thống thu âm của phòng livestream đều nghe thấy rất rõ.

Lần này, khán giả trong phòng livestream cuối cùng cũng được “cảm nhận” rõ ràng tiếng ngáy của lão Trương.

【 Tiếng ngáy như sấm... Thảo nào những người khác không ngủ được. Tập sau vẫn nên để Thiết Đản đi thôi, nếu không chỉ có một mình anh ta được nghỉ ngơi, còn người khác thì không. 】

【 Lão Trương vẫn nên đi bệnh viện khám thử xem, ngáy ngủ cũng là một loại bệnh đó, điều trị có khi lại chữa được, tốt cho cả mình lẫn mọi người. 】

【 Tội nghiệp ghê, đặc biệt là anh Tào Kim và Tiểu Diệp cũng không ngủ được, xem ra đúng là không có số hưởng ngủ nướng rồi! 】

Mộc Uyển và Anna cũng đã dậy. Anna lúc này thấy Lạc Thu đã nhào bột xong trong chậu, cô liền lấy sổ điểm công lao của mình ra: “Chị Lạc Thu, buổi sáng mình ăn gì ạ? Để em đi đổi?”

Sau khi nhận được 60 điểm công lao ngày hôm qua, mọi người đều trở nên giàu có hơn hẳn.

Lúc ghi hình tập thứ ba, ngày đi chợ phiên ngoài việc đổi sợi chỉ ngũ sắc ra thì đồ ăn tối cũng là mua ở chợ, không tốn điểm công lao.

Ngày hôm qua mỗi người được chia 10 điểm, tổng cộng điểm của mọi người hiện tại là: Mộc Uyển 19, Anna 17, Tào Kim 16, Diệp Hạo Dương 10, lão Trương 10, và Lạc Thu 21 điểm.

Tối qua đổi ba quả trứng gà hết 6 điểm, một mớ rau thơm 1 điểm, hai quả dưa chuột 2 điểm, cà chua 2 điểm, thịt hộp 5 điểm, tổng cộng là 16 điểm.

Lúc này điểm công lao của mọi người cũng không phân biệt của ai với ai nữa, hôm qua vừa hay sổ của Tào Kim có đủ 16 điểm, đã được trừ thẳng về 0.

“Làm mỳ trộn đi, các em muốn ăn kèm gì thì đổi thứ đó, dưa chuột, giá đỗ, cà rốt gì cũng được.” Lạc Thu nói.

Món mỳ trộn kiểu nhà làm trước nay vẫn luôn đơn giản và tùy hứng như vậy. Dù trong tủ lạnh chỉ còn một quả dưa chuột, chỉ cần pha nước sốt ngon thì món ăn vẫn sẽ đậm đà hương vị.

Mỗi nhà đều có cách làm độc đáo của riêng mình, có gì ăn nấy.

Lúc này Tào Kim đã dọn bàn ăn ra sân, trải khăn trải bàn lên. Lạc Thu lại một lần nữa nhào bột và cán mỳ.

Trong lúc cô đang cán mỳ, anh Tào Kim đã không quản ngại vất vả mà bắt đầu nhóm lửa, đốt bếp đất ngoài sân lên.

Vốn dĩ sáng sớm trời còn mát, nhưng vừa nhóm lửa, thêm củi, cả người bị hơi nóng phả vào, Tào Kim lập tức cảm thấy nóng bừng.

“Này đội trưởng Vương, bao giờ mới cho chúng tôi ‘tiến hóa’ một chút, sắm cái bếp ga đi chứ?”