Nữ Cường Xuyên Nhanh Max Level Lạc Thu Trở Về

Chương 193



 

 

 

“Thời của anh cũng thịnh hành cái này à?” Mộc Uyển liếc nhìn Tào Kim.

“Giới trẻ bây giờ không biết có còn thịnh hành không, ai dà, tất cả đều là thanh xuân mà.” Lão Trương lập tức làm mặt gian.

Anna ngơ ngác, mọi người đang nói úp úp mở mở chuyện gì vậy?

“Ấy, không có, em chưa nhận được bao giờ, nhưng mà một người bạn của em thì có nhận được. Mọi người cũng biết tính em không được tốt lắm mà.” Diệp Hạo Dương lập tức chối bay.

“‘Tôi có một người bạn’, ừm, hiểu rồi, hiểu rồi.” Lão Trương nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Hạc giấy, đó là ký ức tuổi thiếu niên của biết bao nhiêu người?

Dường như dù đã qua bao lâu, dù thời đại có biến đổi thế nào, mỗi thế hệ vẫn sẽ lưu lại điều gì đó để thế hệ sau tiếp nối.

Những chiếc khóa đồng tâm, những mẩu giấy ghi chú, những cuốn sổ lưu bút, những bình hạc giấy và sao giấy chứa đầy tâm nguyện, những cuốn sổ chép lời bài hát chan chứa tình cảm tuổi thiếu niên...

【 Hì hì hì? Không nhịn được mà nở một nụ cười của bà dì. Ai mà chẳng có một thời tuổi trẻ bồng bột, cái tuổi ẩm ương, thật đẹp biết bao ~ 】

【 Thật không dám giấu, sau khi lớn lên, tôi từng cảm thấy việc gấp sao và hạc giấy cho người mình thích hồi cấp hai là vô cùng ngốc nghếch, đúng kiểu lụy tình. Thậm chí mỗi lần bạn bè trêu chọc nhắc lại tôi đều không vui. Nhưng bây giờ thì tôi đã nghĩ thoáng hơn rồi. Chuyện cũ không quên, giờ đã 30 tuổi, ngược lại thấy nhớ nhung cái rung động tuổi thiếu niên ngày ấy. 】

【 Tôi thì chưa gấp cho bạn nam nào cả, nhưng tôi đã gấp cho con bạn thân nhất hồi cấp ba, chúc nó thi đỗ bảng vàng. 】

Anna nhìn Lạc Thu và Mộc Uyển với ánh mắt mong chờ, hy vọng các chị có thể giải thích cho cô rốt cuộc là có ý gì.

Lạc Thu nhìn bộ dạng của cô bé mà bật cười: “Truyền thuyết kể rằng, mỗi một con hạc giấy được gấp xong đều mang theo một lời chúc phúc. Gấp đủ một nghìn con hạc giấy sẽ tượng trưng cho ước nguyện tốt đẹp nhất.”

“Thời đi học, trong các lớp rất thịnh hành trò này, gấp sao, gấp hạc giấy. Sẽ có người gấp rồi tặng cho người mình thầm mến.”

Nghe Lạc Thu nói đến đây, mắt Tào Kim khẽ lóe lên, rồi anh cụp mắt xuống, không ai để ý đến cảm xúc thoáng qua của anh.

“Người thầm mến ạ?” Anna hỏi lại từng chữ.

Mộc Uyển bất đắc dĩ liếc nhìn cô bé: “Chính là người mình thích đó. Tình yêu tuổi học trò mà, đương nhiên là hy vọng gửi gắm những lời chúc tốt đẹp đến người bạn cùng trang lứa của mình.”

Nghe đến đây, Anna bật dậy: “Vậy em muốn, em muốn gấp 5000 con, tặng cho mọi người, sau đó còn phải tặng cho các thành viên trong nhóm, cho chị quản lý, cho fan, cả cho mẹ nữa...”

Cô bé bẻ ngón tay, cái đầu nhỏ nghiêng qua nghiêng lại, đột nhiên cảm thấy mình tính không xuể, giọng nói cũng yếu dần: “Vậy em phải gấp bao nhiêu con nhỉ? Nếu một ngày gấp được một con, thì tặng một người một nghìn con đã mất ba năm rồi.”

Vốn dĩ Anna đang lòng đầy phấn khởi, hùng hồn muốn vung tay tặng mỗi người một nghìn con hạc, nhưng sau khi tính toán cẩn thận, cô bé đột nhiên cảm thấy mình đã nói hơi sớm. Bây giờ cô còn chưa học được cách gấp hạc giấy nữa là!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

【 Cười c.h.ế.t mất, Anna định tặng hạc giấy cho bao nhiêu người vậy, gấp xong chắc đến Tết Congo. 】

【 Anna bé bỏng ơi, những người em yêu mến thật sự là quá nhiều rồi đó! 】

【 Ha ha ha ha, Anna, em nói hơi sớm rồi đó. 】

Anna học rất nhanh. Trong khi Lạc Thu và Mộc Uyển tiếp tục cuộn những tờ lịch cũ để làm rèm cửa, thì ở bên kia, hai “đứa trẻ” đang tập trung gấp hạc giấy.

Tụ tập cùng nhau thì rất khó để không trò chuyện, nhưng trước ống kính, dù trong lòng có muốn “hóng chuyện” cũng khó mà nói ra được. Mọi người chỉ có thể câu được câu chăng, cùng nhau ôn lại chuyện xưa.

“Nói đến hạc giấy, em từng gấp sao rồi, nhưng không phải để tặng ai cả. Em khéo tay, nên nhận việc của các bạn trong lớp, gấp sao hộ. Tiền công là năm đồng cho một trăm ngôi sao. Cũng có người chuyên gấp hạc giấy hộ nữa.” Mộc Uyển vừa gấp giấy lịch vừa nói.

Lão Trương ngẩn người: “Còn có cả dịch vụ gấp hộ nữa à?”

Tào Kim cười nhìn anh một cái: “Thời của anh Trương vẫn còn thuần phác hơn một chút. Em và chị Mộc Uyển cách nhau không nhiều, em còn từng viết bài tập hộ để kiếm tiền tiêu vặt. Trong trường luôn có những bạn không muốn làm việc vặt, nên mình có thể kiếm tiền công bằng cách đi lấy nước nóng, chép chính tả, hay mua đồ hộ.”

“Vậy chẳng phải giống shipper bây giờ sao?” Diệp Hạo Dương xen vào.

“Shipper chủ yếu là giao đồ thôi à? Trong trường học các loại “dịch vụ” đa dạng lắm, bây giờ mạng internet phát triển, còn có cả dịch vụ nhận hàng chuyển phát nhanh hộ nữa.”

Thư Sách

“Lão Trương, anh đã bao giờ có bạn qua thư chưa?” Mộc Uyển đột nhiên nghĩ đến điều gì đó rồi hỏi.

Lão Trương gật đầu: “Hồi học đại học, trên các tạp chí, báo giấy đều có mục tìm bạn qua thư. Lúc đó tôi từng viết bài bình luận phim, nên cũng quen được không ít bạn qua thư. Sau này tốt nghiệp đi làm, thay đổi địa chỉ, nên dần dần đều mất liên lạc hết.”

Trong giọng nói của lão Trương có chút man mác buồn: “Bây giờ tuy vẫn cầm bút, nhưng đã lâu lắm rồi không viết một lá thư nào. Lần cuối cùng viết thư cũng không biết là bao nhiêu năm về trước.”

【 Bạn qua thư, giọt nước mắt của thời đại. Tôi cũng không biết người bạn qua thư ngày trước của tôi bây giờ đang ở phương nào. 】

【 Ngày xưa tôi tìm bạn qua thư trên tạp chí “Truyện Kể”, không ngờ lại tìm được một người bạn cùng tuổi. Sau này chúng tôi trở thành bạn qua mạng, tuy chưa từng gặp mặt nhưng cũng đã mười mấy năm rồi. Có một người bạn cũ thân thiết dù chưa từng gặp mặt, cảm giác thật khó tả, thật tốt. 】

【 Thật sự, ngoài việc học tập và công việc phải viết lách ra, bây giờ làm gì cũng dùng máy tính gõ chữ. Đã lâu lắm rồi chưa từng viết một lá thư tay đúng nghĩa. Năm tháng không chừa một ai, giờ cầm bút lên là quên chữ. 】

Cứ thế vừa nói vừa cười, vừa hồi tưởng quá khứ. Họ dùng ghim kẹp giấy xâu từng dải lịch lại với nhau, rồi quét lên một lớp dầu hạt cải. Những con hạc giấy đã gấp xong cũng được dùng chỉ xâu lại và cố định vào một thanh gỗ.

Chiếc rèm bằng giấy lịch sau khi hoàn thành được treo lên. Tào Kim cao to nên không cần đứng lên ghế. Anh giữ thanh gỗ của chiếc rèm, một tay cầm búa, một tay giữ đinh bắt đầu đóng rèm lên.

“Có bị lệch không?”

“Không lệch, không lệch, vừa đẹp, có cần giữ giúp không?”

Việc đóng rèm không tốn chút sức lực nào, hoàn thành một cách thuận lợi. Tào Kim lùi lại vài bước, cùng những người khác chiêm ngưỡng thành quả thủ công trước mắt – tác phẩm do mọi người cùng nhau làm nên.

Làm quen tay nên rất nhanh, chiếc rèm bằng giấy lịch đã được treo lên. Hai chiếc rèm hạc giấy nhỏ cũng được treo trên khung cửa của hai gian phòng, ngay hai bên gian bếp.

Cửa sổ trong phòng đang mở, gió nhẹ thổi qua, chiếc rèm khẽ lay động, những con hạc giấy đung đưa trong gió, phảng phất như đang nhảy múa.