Rèm hạc giấy không phát ra tiếng động gì, nhưng chiếc rèm bằng giấy lịch ở cửa chính lại kêu xào xạc, nếu không cẩn thận bị va vào người cũng khá đau.
Mỗi một dải rèm lịch này lại được cuộn thành những con thoi nhỏ tinh xảo. Vì màu sắc của giấy lịch không giống nhau nên khi treo lên thành từng chuỗi, trông vô cùng vui mắt, khiến tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
“Sau này sẽ không sợ côn trùng bay vào nhà nữa rồi.” Anna khẽ vỗ tay.
Thư Sách
Tâm trạng của mọi người đều rất tốt. Lão Trương gãi đầu: “Anh nói xem, hồi đó chúng ta làm gì có internet, mấy anh em mình cũng đâu ở cùng một thành phố, mà cái kiểu rèm cửa này lại thịnh hành khắp cả nước.”
Không chỉ có rèm cửa này, mà còn có đủ loại đồ thủ công đặc trưng của thời đó, như dùng keo gắn nắp chai lên bàn giặt để giặt quần áo cho sạch, hay dùng tờ tiền một hào để gấp thành hình quả dứa.
Nghe lão Trương nói, Tào Kim gật đầu: “Đúng là kỳ lạ thật. Hồi tiểu học, cấp hai, các bài đồng dao, rồi cả trò nhảy dây chun, chơi bóng nảy, mấy câu như ‘hăm mốt, hai tám hai lăm sáu’, về cơ bản đều thống nhất trên cả nước.”
【 Cuối cùng cũng thấy được thành phẩm rèm cửa!!! Nhà tôi cũng có, bà tôi còn nhuộm màu cho giấy lịch, sau đó làm thành hoa văn, đẹp lắm! 】
【 Chất lượng giấy lịch tốt thật, hồi nhỏ mỗi lần vén cái rèm này lên tôi đều phải hết sức cẩn thận, vì nếu không may bị nó quất vào người thì đau lắm luôn! 】
【 Giấy lịch còn có thể làm ví tiền nữa đó, bạn nào đã từng làm xin giơ tay! 】
【 Nói nhỏ một câu, thật ra cái rèm này vừa không cản gió mà cũng chẳng cản được côn trùng. 】
Lạc Thu vén rèm lên, đi đến chiếc tủ lạnh trong bếp. Chè đậu xanh ướp lạnh cả một buổi chiều chắc là đã được rồi.
Múc từng bát chè ra, sau một buổi chiều làm việc, thành quả đã hoàn thành, cũng đến lúc thưởng cho mọi người một chút.
“Đến uống chè đậu xanh nào.”
Trong chiếc bát sứ trắng là món chè đậu xanh có màu sắc trong trẻo. Những hạt đậu xanh ẩn hiện trong nước chè. Lạc Thu múc không nhiều không ít, vừa có nước vừa có cái, không đặc sệt như cháo đậu xanh khiến người ta vừa nhìn đã thấy no.
Rõ ràng vẫn đang là giữa tháng sáu, thôn Nam Sơn lại ở trong núi, nhưng tiết trời oi bức vẫn khiến người ta có chút khó chịu.
Húp từng ngụm chè đậu xanh ướp lạnh, vị ngọt thanh tan trong miệng, để lại hậu vị ngọt ngào. Cảm giác mát lạnh vô cùng dễ chịu, chỉ vài ngụm đã thấy bao oi bức trong người tan biến hết.
“Phù! Em cảm giác mình sống lại rồi.” Anna l.i.ế.m môi.
Tuy trong phòng vẫn luôn mở cửa sổ, nhưng buổi chiều nắng rất gắt. Thời tiết này, ngay cả gió thổi qua cũng là gió nóng. Trong phòng lại không có cả quạt điện, chịu đựng được đến bây giờ hoàn toàn là nhờ vào sức bền của các khách mời.
Tuy chỉ quay thêm một ngày, nhưng nội dung lại phong phú hơn rất nhiều. Từ chuyến đi đến trạm phế liệu nhà dì Hà buổi sáng, tình cảnh lẻ loi một mình của lão Trương, cho đến lúc mọi người cùng nhau làm đồ thủ công ôn lại kỷ niệm thời thơ ấu, rồi cùng nhau ăn thịt nướng và chè đậu xanh, tất cả đều mang lại những điểm nhấn tràn đầy cảm xúc, khép lại tập ghi hình lần này của 《Gặp Lại Thời Xưa》.
Dù chỉ quay thêm một ngày, nhưng buổi tối khi nằm trên giường đất, các khách mời cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngày mai cuối cùng cũng có thể thoát khỏi ‘Trương đạo’ rồi.” Trong giọng nói của Anna vừa có sự xúc động vừa có sự may mắn. Cô vốn là người rất dễ ngủ, nhưng dù có ngủ say đến mấy cũng không chịu nổi việc cứ chốc chốc lại bị tiếng ngáy làm cho tỉnh giấc.
“Em thấy, lão Trương có vẻ hơi vui quá quên trời đất rồi.” Mộc Uyển cười nói.
Chiều nay món chè đậu xanh ướp lạnh được làm rất nhiều, nhân viên của tổ chương trình cũng được chia mỗi người một cốc. Lúc Tiểu Vương đang uống chè, lão Trương cứ đi qua đi lại, tíu tít khoe khoang bữa thịt nướng buổi trưa ngon đến mức nào.
Cái vẻ mặt đáng ăn đòn đó khiến các khách mời khác cũng có chút ngứa mắt.
Vào ngày thứ tư ở thôn Nam Sơn, toàn bộ các khách mời lên xe trở về thành phố. Trước khi đi, họ còn nhận được quà kỷ niệm từ gia chủ của tiệc cưới, cô dâu mới Ninh Ninh.
Lần này vì quay thêm một ngày, nên các khách mời đã gần ba ngày không được tiếp xúc với các thiết bị điện tử. Vừa lên xe nhận lại điện thoại, họ sôi nổi kiểm tra tin tức.
Cái gì? Chương trình 《Ngôi Nhà Nhỏ Bên Bờ Biển》 phát sóng đã xảy ra chuyện?
Cái gì? Phòng livestream của chương trình nhà mình bị rất nhiều người vào gây rối, còn giúp 《Ngôi Nhà Nhỏ Bên Bờ Biển》 kéo thêm view?
Cái gì? Thẩm Vấn Thiên đã chết? À không, vẫn chưa chết?
Lạc Thu nhìn những tin tức giải trí biến đổi khôn lường chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, khóe miệng khẽ giật.
“Tôi đột nhiên phát hiện ra, chương trình của chúng ta thật sự có thể cai nghiện internet đấy.” Lão Trương đột nhiên cảm khái một câu.
Trước đây khi chưa làm khách mời, lão Trương chưa bao giờ rời chiếc điện thoại, lúc nào cũng phải tiện xem tin tức. Kể từ khi chuyển đổi thân phận thành khách mời trong tập này, với tư cách là tổng đạo diễn của chương trình, anh càng phải làm gương, không được có đặc quyền, ngoan ngoãn nộp điện thoại.
“Anh Trương không nói em cũng quên mất, lần này Tiểu Vương còn thêm cả mục dùng điểm công lao đổi thời gian giải trí, mà chúng ta chẳng ai nhớ đến để mà đổi.” Mộc Uyển lên tiếng.
Nghe nhắc đến, Lạc Thu cũng nhướng mày: “Mỗi ngày bận rộn bao nhiêu việc, điểm công lao kiếm được không dễ dàng, nên căn bản chẳng ai nghĩ đến chuyện đó.”
Quyền sử dụng điện thoại là 20 điểm công lao thì phải? Còn có quyền xem TV, xem phim là 30 điểm? Thời hạn hình như cũng chỉ có một giờ, mà 20 điểm công lao về cơ bản đã là tiền ăn một bữa của vài vị khách mời rồi!
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó. Một khi đã có lần đầu tiên dùng điểm công lao để đổi lấy thời gian giải trí, e rằng sau này sẽ không nhịn được nữa, cứ thế trượt dài cho đến khi bị tổ chương trình moi sạch điểm công lao!
Diệp Hạo Dương cũng gật đầu bên cạnh: “Lần này ba ngày không động đến điện thoại, cảm giác như việc buông điện thoại xuống cũng không khó đến vậy.”
“Em đã coi mỗi lần đến quay chương trình là một ngày cai điện thoại, vừa hay được rèn luyện thân thể, hít thở không khí trong lành, lại còn tốt cho mắt nữa.” Anna chống cằm nói.
Lạc Thu liếc nhìn Tào Kim đang ngồi ở ghế trước. Anh dường như đang rất tập trung xem tin tức gì đó, hoàn toàn không tham gia vào chủ đề của mọi người.
Cũng không biết có phải là ảo giác của cô không, nhưng trong lần ghi hình này, Lạc Thu dường như cảm nhận được khí chất của Tào Kim có phần trầm lắng hơn so với trước đây.
Cô cụp mắt xuống, nhìn vào tin nhắn WeChat trên điện thoại, quả thật không ít. Nhạc Nguy, người đang quay phim ở đoàn 《Thần Dược Núi Cao》, còn nói đang theo dõi livestream của chương trình, hào hứng gửi cho cô mấy tấm ảnh chụp màn hình “cáo phó” của Thẩm Vấn Thiên.
Tin nhắn của chị Lộ vẫn trước sau như một, chỉ xác nhận thông tin chuyến bay về Ninh Thành, lại còn thần thần bí bí nói rằng lần này trở về có chuyện lớn.