Nữ Cường Xuyên Nhanh Max Level Lạc Thu Trở Về

Chương 286



 

 

 

 

Đang nói chuyện, chuông điện thoại của Lạc Thu lại reo lên. Lần này, màn hình hiển thị tên "Lão Trương".

"Lạc Thu, đồ trong thôn gửi lên đã được chuyển về rồi! Trời ạ, ngày mai mấy đứa mau đến đây mà nhận đi, đàn ngỗng này sắp trèo lên đầu tôi ngồi rồi!"

Qua điện thoại, Lạc Thu vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét om sòm từ phía Lão Trương. Khóe môi cô khẽ cong lên.

"Nhiều đồ như vậy cũng không chia được, hay là cứ để ở chỗ tổ chương trình rồi chia cho các nhân viên một ít đi ạ."

"Không được, mau đến lấy đi! Không thì ngày mai tất cả các cô các cậu đến đây cho tôi, tìm một chỗ rồi hoặc là hầm nồi gang, hoặc là làm lẩu nướng BBQ, ăn hết đống đồ này đi. Còn có rất nhiều đào nữa, biết là chúng ta chuyển về nên dân làng chất gần đầy cả xe."

Lão Trương hét trong điện thoại: "Quyết định vậy đi nhé, cô vào trong nhóm chat trả lời đi. Đàn gà vịt ngỗng này ở đây, tôi chẳng làm được việc gì khác. Ngày mai tìm một chỗ ăn cho hết!"

Lão Trương vội vàng cúp máy. Lạc Thu lúc này mới phát hiện điện thoại mình rung liên hồi, toàn là tin nhắn trong nhóm. Hóa ra Lão Trương đã nhắn tin trong nhóm trước rồi mới gọi cho cô.

【Trương Thiết Đản】: @Tất cả thành viên. Đồ đã đến Ninh Thành, không chia được, đếm không xuể. Ngày mai tôi tìm một cái sân, chúng ta tụ tập ăn một bữa, ngày vui phải mở tiệc!

【Trương Thiết Đản】: Vì đồ nhiều quá, nên tôi phân công nhiệm vụ luôn: mỗi người được dắt theo hai người nhà hoặc bạn bè, không thì không xử lý hết được đống này. Tiện thể đi chơi luôn. [Ảnh.jpg]

Nhìn tấm ảnh Lão Trương gửi, khóe miệng Lạc Thu giật giật. Sao đàn gà vịt ngỗng này trông có vẻ còn nhiều hơn thì phải? Còn có cả chân giò heo nữa? Vận chuyển từ Bắc Thành về mà thời tiết này vẫn chưa hỏng sao?

Cô ngước mắt nhìn chị Lộ: "Bà con ở thôn Nam Sơn tặng rất nhiều đặc sản, còn có cả gà vịt ngỗng nữa. Sáu người chúng em không chia được, nên Lão Trương định ngày mai sẽ bao một cái trang trại nhà vườn để ăn uống, bảo mỗi khách mời dắt thêm hai người đi cùng."

Mắt chị Lộ sáng lên. Vừa mới nói đến mở tiệc thì Lão Trương đã chuẩn bị sẵn. Chị giơ một ngón tay cái lên: "Lão Trương quá được, tôi đi."

Tần tổng vội nói: "Tôi cũng phải đi."

Thật không dám giấu, sau khi xem những tập trước của chương trình, Tần Tây Lâu cũng có chút muốn tham gia để trải nghiệm, nhưng vì ở đó không có đồ điện tử để xem mấy bộ phim bi lụy nên anh cũng chỉ nghĩ vậy thôi.

Lạc Thu gật đầu, quay sang nhìn Diệp Tri Dật: "Diệp tổng đi cùng chứ?"

Tần tổng là người chẳng màng sự đời nên dĩ nhiên sẽ đi chơi, chỉ sợ Diệp Tri Dật không tiện sắp xếp thời gian.

"Được." Diệp Tri Dật nhìn cô gật đầu.

Những nơi như vậy anh chưa từng đến, nhưng anh nghĩ chắc sẽ không quá nhàm chán.

Còn về thời gian, thì lúc nào cũng có thể sắp xếp được.

Lộ Nhất Thuần nhìn đồng hồ: "Cũng muộn rồi, tôi ở lại phòng làm việc trông chừng, để Tiểu Lưu đưa cô về nhà."

Vừa từ thôn Nam Sơn trở về, đến nơi từ chiều tới giờ, chưa kể đến vở hài kịch tối nay, Lạc Thu chắc chắn đã mệt cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng Lạc Thu lại khẽ lắc đầu: "Để Tiểu Lưu nghỉ ngơi đi, tôi tự lái xe về được." Cô huơ huơ chùm chìa khóa xe trong tay, chính là chiếc mà lần trước Tần tổng cho cô mượn, chìa khóa vẫn luôn để ở phòng làm việc.

Cô tung nhẹ chùm chìa khóa trong tay, nhìn về phía Diệp Tri Dật.

"Tiện thể đưa Diệp tổng về nhà."

Đến khi Lộ Nhất Thuần và Tần tổng kịp hoàn hồn, bóng dáng hai người đã một trước một sau biến mất.

Tần Tây Lâu nhìn Lộ Nhất Thuần với vẻ không thể tin nổi: "Sao tôi cứ có cảm giác, hai người họ đang giao tiếp bằng ám hiệu vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Quan hệ của họ tốt như vậy từ khi nào thế?"

Lộ Nhất Thuần nghĩ đến bộ dạng lẽo đẽo theo sau Lạc Thu của Diệp tổng ban nãy, sao cứ cảm thấy... có chút gì đó vui vẻ lạ thường?

Chương 119

Dưới lầu của công ty giải trí Thiên Quang, Diệp Tri Dật lần thứ hai ngồi vào chiếc xe thể thao màu bạc cực ngầu này.

Anh nhìn Lạc Thu đang ngồi ở ghế lái. Cô yên tĩnh ngồi đó, bình thản, tĩnh lặng, trước sau như một, tựa như một xoáy nước ngầm dưới đáy biển sâu, chôn giấu mọi cảm xúc, khiến người khác không thể nhìn thấu, không thể chạm tới.

Anh nhìn khuôn mặt nghiêng của Lạc Thu, đột nhiên lên tiếng:

"Muốn đi đua xe không?"

Thư Sách

Lạc Thu hơi quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Tri Dật: "Đi đâu?"

"Đại lộ Ninh Kha, trường đua xe số 188." Diệp Tri Dật đọc thẳng địa chỉ.

Một giờ sáng trên đường phố Ninh Thành vẫn đèn đuốc sáng trưng. Dù là xe thể thao, nhưng đi trong nội thành vẫn phải ngoan ngoãn tuân thủ luật lệ giao thông.

Tuy nhiên, đường phố về đêm thông thoáng hơn ban ngày rất nhiều, đi một mạch đèn xanh, không hề kẹt xe.

Chiếc xe thể thao lướt nhanh trên đại lộ, dưới ánh trăng bạc trải dài, vẫn thu hút mọi sự chú ý.

Khi đến số 188 đại lộ Ninh Kha, Lạc Thu dừng xe, nhìn tấm biển hiệu phía trước rồi bĩu môi với Diệp Tri Dật: "Tạm ngừng kinh doanh để sửa chữa."

Diệp Tri Dật ngượng ngùng: "Tôi chỉ biết mỗi chỗ này, mười năm trước thường hay chạy đến đây vào ban đêm."

Lạc Thu kinh ngạc nhìn anh một cái: "Nhìn không ra đấy."

Diệp Tri Dật cả ngày đều bọc mình trong những bộ vest và áo sơ mi được may đo riêng, lạnh lùng, khắc kỷ, nhìn thế nào cũng không giống người có liên quan đến đám choai choai đua xe nửa đêm.

Chạy tới đây đua xe vào lúc nửa đêm, nghe cứ như là chuyện mà thằng nhóc quậy phá Diệp Hạo Dương mới làm.

Diệp Tri Dật cởi cúc áo trên cùng của sơ mi: "Khi áp lực lớn, đây là một nơi giải tỏa rất tốt."

Không ai sinh ra đã có tính tình tốt, còn việc hỉ nộ không lộ ra mặt, chẳng qua chỉ là âm thầm giấu kín trong lòng.

"Hoặc là chúng ta lái xe lên siêu cao tốc Ninh Hải, ở đó không giới hạn tốc độ."

"Tôi cũng có thể đấu quyền anh với cô."

Diệp Tri Dật nghiêm túc đưa ra đề nghị.

Vừa rồi ở phòng làm việc, chứng kiến Thẩm Vấn Thiên bị sét đánh, sự sảng khoái trong lòng tạm thời không nói đến. Vẻ mặt "vui sướng khi người gặp họa" của người đại diện Lộ Nhất Thuần, Tần tổng, và trợ lý Tiểu Lưu có thể nói là hiện rõ ra mặt.

Chỉ riêng cô, người trong cuộc, lại không có phản ứng gì lớn.

Cô có cười, nhưng đó không phải là nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng, một nụ cười sảng khoái.

Thậm chí, còn không bằng nụ cười vui mừng đầy bất ngờ khi nhận được điện thoại của Tào Kim.

Diệp Tri Dật không biết Tào Kim đã nói gì trong điện thoại.

Anh chỉ hy vọng Lạc Thu có thể cười, không chỉ là một nụ cười thoáng qua, mà là một nụ cười mang theo chút sức sống, giống như lúc cô mắng Diệp Hạo Dương một trận vậy.