Chứ không phải như bây giờ, hay như rất nhiều lúc khác, mọi cảm xúc đều biến mất không một tiếng động, bị cô ngăn cách khỏi chính bản thân mình, thờ ơ nhưng lại tự tại đối mặt với tất cả.
Siêu cao tốc Ninh Sơn là dự án thí điểm của quốc gia, không có giới hạn tốc độ tối đa, vừa mới được xây dựng xong trong năm nay, kết nối hai thành phố Ninh Thành và Hải Thành.
Lạc Thu dường như đã nghiêm túc suy nghĩ một chút. Cô không trả lời, mà chỉ xoay vô lăng, đạp mạnh chân ga.
Diệp Tri Dật vẫn vững như thái sơn ngồi ở ghế phụ. Gió đêm mát lạnh thổi rối mái tóc dài của cô.
Trăng lạnh lẽo mà lòng lại cồn cào.
Siêu cao tốc Ninh Hải dẫn thẳng đến con đường ven biển thuộc khu du lịch của Hải Thành.
Họ rời khỏi Thiên Quang lúc 1 giờ sáng, đến trường đua xe đang sửa chữa lúc 1 giờ 30, và khi đến con đường ven biển của Hải Thành, sau một tiếng lái xe của Lạc Thu, đồng hồ vừa điểm 2 giờ 30.
Lúc này trời vẫn còn tối mịt, nhưng bờ biển vẫn có chút ồn ào, náo nhiệt.
Đây là một khu du lịch nghỉ dưỡng tương đối phát triển, đèn đường sáng lờ mờ. Giữa tiếng sóng vỗ rì rào, có thể thấy lác đác vài chiếc lều trên bãi cát, có người đang cắm trại ở đây.
Bên cạnh còn có siêu thị lớn mở cửa 24 giờ, nhà hàng, phòng vệ sinh, và cả những quán nướng, quán ăn nhỏ ven biển.
Cả hai gần như chẳng mang theo gì, ngoài bản thân và chiếc điện thoại, cứ thế lái xe thẳng ra biển.
Lạc Thu xuống xe, nhìn bãi cát, rồi lại nhìn bộ đồ trên người mình. Cô thì không sao, bộ jumpsuit ngắn cùng đôi bốt Martin, có đi trên cát cũng không sợ cát lọt vào giày.
Nhưng Diệp Tri Dật với bộ sơ mi quần tây này, chưa nói đến giá cả, cứ thế đi trên cát, e là sẽ hỏng mất.
Lạc Thu nhướng mày: "Diệp tổng, ngài thấy bộ đồ này của ngài có hợp để đi biển không?"
Nếu là ban ngày, chắc người ta sẽ tưởng ông chủ nào đó đến bờ biển để khảo sát xây dựng khu nghỉ dưỡng.
"Đi thôi, vào trong chọn cho anh một bộ đồ."
Diệp Tri Dật ngơ ngác bị Lạc Thu kéo vào siêu thị mở cửa 24 giờ.
Ai cũng biết, siêu thị ở bãi biển bán đủ thứ, từ phao bơi, xẻng, xô nhỏ, s.ú.n.g nước đồ chơi, đồ bơi, cho đến dép lê và quần áo đi biển.
Ngay trước mắt Diệp Tri Dật là một kệ đầy quần áo đi biển. Lạc Thu vung tay một cái, vô cùng hào phóng: "Cứ chọn thoải mái, tôi trả tiền."
Khóe miệng Diệp Tri Dật giật giật khi nhìn hàng quần áo trước mặt: nào là họa tiết lá cây, dứa, cây dừa đủ màu sặc sỡ, bên cạnh còn có một chồng hình ngỗng trắng, vô cùng hoa hòe loè loẹt.
Đây là những kiểu đồ mà Diệp Tri Dật chưa, chưa bao giờ mặc qua.
Lạc Thu không phải là đang trả thù anh vụ trường đua xe đóng cửa đấy chứ?
"Ối giời ơi, trai xinh gái đẹp mặc gì cũng đẹp hết! Cứ lấy tự nhiên đi, có muốn mua dép lê không cháu?" Cô nhân viên trực ca trong siêu thị nhiệt tình chào hàng.
Vốn đang mệt rũ rượi, nhưng hai người vừa bước vào là mắt cô ấy sáng lên, cơn buồn ngủ bay biến hết.
Diệp Tri Dật đối mặt với kệ áo sơ mi hoa lá và quần đi biển, rơi vào tình thế khó xử chưa từng có. Trong khi đó, cô bán hàng đã nhân cơ hội níu lấy Lạc Thu không buông:
"Người đẹp cũng lấy một bộ nhé? Hai bộ đồ đôi cô giảm giá 10% cho. Bộ jumpsuit này của cháu bất tiện lắm, lại còn nóng nữa! Ra biển không tiện chút nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Lấy thêm hai đôi dép lê nữa đi, cô giảm 15% cho nhé? Người khác đến không có ưu đãi này đâu."
Cô bán hàng dẻo miệng, khen Lạc Thu như thể là người đẹp nhất trên đời.
Diệp Tri Dật nghiêm túc nhìn cô, giọng bình tĩnh: "Giảm 15%."
Anh chỉ muốn được giảm 15%, tuyệt đối không phải muốn mặc đồ đôi.
Chỉ là, dù cho ánh mắt chân thành của Diệp Tri Dật hay lời chào hàng nồng nhiệt của cô bán hàng cũng không thể lay động được Lạc Thu.
Lạc Thu dứt khoát lắc đầu: "Chỉ mua cho anh ấy thôi."
Cô nhìn về phía Diệp Tri Dật: "Chọn xong chưa, không chọn nữa là tôi chọn đại một bộ đấy."
Diệp Tri Dật ngoan ngoãn nhường đường: "Cô chọn đi."
Đống đồ sặc sỡ trước mắt... toàn là hoa lá, với anh thì chọn bộ nào cũng như nhau.
Lạc Thu chọn một bộ họa tiết lá xanh, lấy thêm một đôi dép lê, tổng cộng hết một trăm năm mươi tệ.
Diệp Tri Dật ôm bộ đồ đi biển họa tiết lá cây với vẻ mặt như sắp ra pháp trường, mượn phòng vệ sinh của cô bán hàng, rồi xin thêm một cái túi để đựng bộ đồ cũ.
Lạc Thu đứng ở cửa siêu thị xem tin tức trên điện thoại, đợi đến khi Diệp Tri Dật đi ra, lại thấy anh đang chỉ trỏ nói gì đó với cô bán hàng.
"Sao vậy?"
"Đợi một chút, tôi mua hai chai nước."
Ném túi quần áo đã thay vào xe, hai người đi dạo trên con đường nhỏ ven biển. Lạc Thu nhìn Diệp Tri Dật từ trên xuống dưới, thật sự không nhịn được mà bật cười: "Anh không cần phải gò bó như vậy đâu."
Thư Sách
Không biết có phải do quen mặc vest và sơ mi hay không, mà dù đã thay bộ đồ đi biển này, chân đi dép lê, Diệp Tri Dật vẫn toát ra khí chất chính trực.
Anh hoàn toàn không có được sự thoải mái của người đi biển, mặc đồ đi biển mà đi như không coi ai ra gì.
Diệp Tri Dật khựng lại một chút: "Tôi sẽ cố gắng."
Lúc này trên con đường ven biển, chỉ lác đác thấy một hai người không biết vì mất ngủ hay sao mà vẫn đi dạo, chạy bộ đêm.
Đèn đường không quá sáng, nhưng cũng không tối, ánh đèn chiếu xuống mặt biển cuồn cuộn sóng, tiếng sóng vỗ rì rào bên tai.
Đêm và biển gần như hòa làm một màu sâu thẳm, trong gió mang theo vị mặn và mùi tanh đặc trưng, khiến tinh thần người ta sảng khoái.
Lạc Thu ngồi xổm xuống, đưa tay vọc nghịch bãi cát trắng, khô và mềm. Không cần tìm miếng lót, cô cứ thế ngồi bệt xuống. Người bên cạnh cũng lặng lẽ ngồi xuống gần đó, cả hai cùng im lặng nhìn ra biển rộng.
Lạc Thu vốc một nắm cát trắng mịn, rồi để mặc cho cát chảy qua kẽ tay, suy nghĩ miên man.
Rất khó để nói rõ cảm xúc của cô lúc này. Đêm nay có vui không? Vui chứ.
Nhưng thứ còn lại trong lòng nhiều hơn lại là sự u buồn và mất phương hướng.
Đã trở về, đã hoàn thành mục tiêu của mình, đã giải quyết kẻ thù.
Rồi sao nữa?
Những kinh nghiệm từ các thế giới "xuyên nhanh" trước đây, dù tình cảm và ký ức đã mơ hồ, nhưng cô vẫn nhớ được quy trình làm việc, nó đã sớm ăn sâu vào xương tủy của cô.
Tìm hiểu bối cảnh thế giới, bối cảnh nhân vật, xác định mục tiêu nhiệm vụ, chấp hành, và hoàn thành.