Lúc đầu thì lảo đảo chập chững, sau đó dần dần thành thục, trưởng thành, thậm chí đến sau này, việc vừa nhìn thấy nhiệm vụ là trong đầu tự động nảy ra vài phương án đã trở thành bản năng.
Khi đó, trong đầu cô chỉ có một mục tiêu duy nhất.
Hoàn thành nhiệm vụ, sau đó, sống sót trở về, có thù báo thù, có oán báo oán.
Đó là chấp niệm vĩnh hằng đã theo cô qua 99 thế giới.
Cũng là sợi dây níu kéo Lạc Thu với thế giới ban đầu của mình.
Nhưng bây giờ, cô đã trở về, cũng đã giải quyết Thẩm Vấn Thiên, sau này phải làm gì đây?
Lần này, thế giới này không có nhiệm vụ, không có mục tiêu.
Cũng không có thế giới tiếp theo để tiếp tục công việc đã được sắp đặt.
Giống như một con robot được lập trình sẵn, mỗi ngày đều làm việc theo quy trình, cho đến một ngày, quy trình đó bị xóa bỏ, ngừng hoạt động. Chú robot được sạc đầy pin khởi động, rồi lại ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Trong các bộ phim võ hiệp, sau khi báo được đại thù, g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ địch mà mình đã theo đuổi cả đời, chấp niệm của vị thiếu hiệp kia cũng tan biến, và rồi cuộc đời trở nên vô nghĩa, anh ta chọn cách tự kết liễu.
"Diệp Tri Dật, anh có mục tiêu gì không?" Lạc Thu lần đầu tiên gọi thẳng tên Diệp Tri Dật.
Cô quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Có những lời không tiện nói với chị Lộ, không thể nói với người khác, vì họ vẫn đang sống ở thế giới ban đầu đó.
Nhưng có thể nói với anh.
Diệp Tri Dật nhìn vào mắt cô: "Mục tiêu ban đầu của tôi, là được sống."
Anh im lặng một lát rồi nói tiếp: "Mỗi một lần, tôi đều tự nhủ, không được giẫm lên vết xe đổ."
"Chỉ cảm thấy thế giới này thật hoang đường và nực cười."
"Còn tôi, giống như một vai hề mua vui."
"Dù thế nào đi nữa, cũng không thoát khỏi kết cục đã định sẵn."
Ánh mắt Lạc Thu khựng lại, giọng nói có chút mờ mịt: "Vậy còn bây giờ?"
Thư Sách
Anh cứ thế lặng lẽ nhìn cô, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt chân thành: "Bây giờ mục tiêu của tôi là báo đáp cô."
Tim Lạc Thu thắt lại, liền nghe anh nói tiếp từng câu từng chữ, giọng nói ấm áp:
"Tôi hy vọng cô sống thật tốt."
Hy vọng cô vui vẻ, hy vọng cô hạnh phúc, hy vọng Lạc Thu có thể đạt được tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này, dù là những thứ thuộc về thế tục hay không.
Càng hy vọng, cô có thể ích kỷ một chút, cá nhân một chút, phá vỡ lớp vỏ bọc dày cộp để một lần nữa chạm vào thế giới này.
Chín kiếp luân hồi, một sớm được giải thoát, không chỉ bản thân anh mà cả gia đình anh đều được cứu rỗi. Họ nguyện ý bảo vệ, phò tá, dâng hiến tất cả cho cô. Dù có kết cỏ ngậm vành, đời đời kiếp kiếp cũng khó báo đáp hết ân tình này.
Đối với anh, cô xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời.
Tất cả những gì anh có được, đều sẽ dâng lên cho cô bằng cả hai tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ở bờ biển, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm không lớn, ngoài những cơn gió biển thỉnh thoảng thổi qua, ngồi lâu cũng không cảm thấy lạnh.
Lạc Thu thậm chí còn cảm thấy hơi nóng, có lẽ là do chất liệu của bộ jumpsuit này quá dày.
Cô đứng dậy, vì ngồi quá lâu nên có chút lảo đảo, Diệp Tri Dật vội đỡ lấy cánh tay cô.
"Đi dạo một chút đi, trời sắp sáng rồi."
Cô phủi cát trên người. Cát rất mịn, dù có thể phủi đi phần lớn nhưng vẫn còn một ít dính lại, trên tay cũng toàn là cát.
Lúc này gần bốn giờ sáng, trời đã hửng sáng nhưng mặt trời chưa mọc.
Bây giờ đã có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh, mặt biển vẫn một màu sâu thẳm, những người cắm trại vẫn đang say ngủ, dọc theo lối đi bộ ven biển còn có những bức tượng điêu khắc sinh vật biển.
Nhìn ra xa hơn, còn có một bến tàu du lịch nhỏ, đài ngắm cảnh, và một khách sạn hình chiếc thuyền buồm.
Lúc này đã lác đác thấy bóng người, dường như là những du khách đang chờ ngắm bình minh.
Nơi biển trời giao nhau, khi tỏ khi mờ, ẩn ẩn hiện hiện. Những vệt ráng mây màu vàng nhạt lấp ló, xuyên qua lớp sương sớm, nhuộm cả một vùng biển rộng thành ánh vàng rực rỡ.
Bình minh vừa ló rạng, khói sóng bảng lảng, mặt biển sâu thẳm phản chiếu ánh sáng lấp lánh, ráng mây muôn màu rực rỡ, khiến người ta không thể rời mắt.
Mỗi một cái chớp mắt, khung cảnh lại có những thay đổi vi diệu.
Khiến người ta muốn thốt lên lời cảm thán từ tận đáy lòng, nhưng rồi lại bị cảnh tượng hùng vĩ trước mắt cuốn hút đến mức quên cả ngôn từ.
Bình minh trên biển, chứng kiến ráng mây buổi sớm, chứng kiến mặt trời dần nhô lên, giữa những con sóng dập dềnh, một chút u uất trong lòng, những bất an và không vui, dường như đều bị gió biển thổi tan, bị sóng biển cuốn đi, và tan biến dưới ánh vàng rực rỡ.
Trước sức mạnh kỳ diệu của thiên nhiên, lòng người cũng theo đó mà trở nên khoáng đạt, thênh thang.
Lúc này đang là kỳ nghỉ hè, người tụ tập ở bãi cát để chụp ảnh, ngắm bình minh cũng dần đông hơn.
Trời đã sáng hẳn.
"Đi thôi, chúng ta về."
Lạc Thu xoay người lại, tâm trạng bồng bềnh bất định ban nãy giờ đã bình ổn hơn nhiều.
Cô đương nhiên sẽ sống thật tốt, sống một cuộc đời thật trọn vẹn.
Dù cho nơi đây không có nhiệm vụ, không có mục tiêu.
Nhưng cô vẫn có sự nghiệp, có bạn bè.
Nhìn tin tức trên điện thoại, thông tin từ tối qua đến giờ sắp bùng nổ.
Trong nhóm chat "Thời Gian Cũ", Lão Trương đã bao xong trang trại nhà vườn cho hôm nay. Anna dắt theo người đại diện và trợ lý, Mộc Uyển thì mang theo chồng con, Cao Minh Dục "cô đơn" nên nhường lại suất, Tào Kim thì hỏi thời gian địa điểm và nói mình sẽ đến muộn về sớm, còn Diệp Hạo Dương thì xin Lão Trương thêm suất, hỏi có thể dắt cả bố mẹ và ông nội đến không.
Nói một hồi, mọi người lại bắt đầu "đấu giá" xem ai mang được nhiều đồ hơn, từ trái cây, đồ chơi đến đồ ăn vặt.
Lần này không phải sống khổ cực như trong chương trình nữa, mà là đi chơi thuần túy, nên tự nhiên phải thật vui vẻ.
Trước đây, Lạc Thu xem thù hận và chấp niệm trong quá khứ là sợi dây liên kết giữa mình và thế giới. Còn bây giờ, cô vẫn có thể dùng tác phẩm, dùng những dấu ấn để lại trên thế gian này, dùng những mối quan hệ nồng nhiệt xung quanh để kết thành một sợi dây diều vững chắc.
Mặc cho cánh diều ấy đã phiêu dạt bao lâu, bao xa, sợi dây diều với muôn vàn mối liên kết sẽ giữ cô lại nơi đây, không đứt đoạn, không rời xa.
Hai người quay trở lại chiếc xe thể thao, kéo cửa xe ra.
Lạc Thu cúi đầu nhìn lại bộ đồ trên người mình, vừa bẩn vừa là bộ đồ từ tối qua, bộ đồ đã xuất hiện trong livestream.
Chỉ là bộ đồ này giũ thế nào cũng không sạch hết cát, lên xe e là nội thất xe sẽ tiêu đời. Mà ở khu du lịch ven biển này rõ ràng cũng không có chỗ nào bán quần áo thông thường cả.