Thế nhưng, Lạc Thu vừa đẩy cửa lớn của Thiên Địa Tiền Trang ra thì đã thấy bên trong có một bóng người cao lớn đứng sừng sững, mặc đồ đen, đội mũ cao, tay cầm roi khóa hồn.
Cánh cửa mở ra, ánh nắng ùa vào. Vừa vặn, bốn mắt nhìn nhau, Lạc Thu không nói một lời, quay người bỏ chạy.
Chà, mới một lát mà cô đã gom đủ cả bộ Hắc Bạch Vô Thường! Hắc Vô Thường lúc này cũng đã phản ứng lại, vừa đuổi theo vừa hét vào tai nghe:
“Bạch Vô Thường, phát hiện mục tiêu ở Thiên Địa Tiền Trang khu Nam, đang hướng về phía núi Phá Tiền.”
Thư Sách
Lạc Thu dĩ nhiên nghe được tiếng gọi của Hắc Vô Thường, trong đầu cô nhanh chóng rà lại bản đồ Phong Đô. Biết thế này cô đã ở lại dưới giếng thêm lúc nữa.
Khu Tây đã bị phong tỏa, hiện tại cô đang ở khu Nam, chỉ còn lại khu Đông và khu Bắc để chạy. Hắc Vô Thường bám sát nút phía sau, có lẽ Bạch Vô Thường cũng sẽ nhanh chóng đuổi tới.
Không ổn, vô cùng không ổn.
Cùng lúc đó, loa phát thanh của Phong Đô vẫn không ngừng thông báo: “Mười, chín, tám…”
Lạc Thu rẽ ngoặt, chạy thẳng vào con đường chính của khu Nam. Từ xa, cô đã thấy được tháp canh của khu Nam. Vừa chạy, cô vừa liếc nhìn bốn phía. Quỷ sai cũng sắp bắt đầu đi tuần, ai mà biết lát nữa chúng có đến bắt cô không.
May là đường phố của thành Phong Đô thông thoáng tứ phía. Lạc Thu nhanh chóng vạch ra một lộ trình trong đầu, quan sát các tòa nhà ở khu Nam để tìm cơ hội leo lên mái nhà lần nữa. Cùng lắm thì quay lại khu Đông.
Không thể đến gần tháp canh, quỷ sai sắp được thả ra rồi, đi qua đó chẳng khác nào tự sát. Lạc Thu dùng khóe mắt liếc nhìn bóng dáng Hắc Vô Thường đang đuổi theo. Vì mặc bộ đồ hóa trang và còn mang theo xiềng xích nên tốc độ của hắn đã bị chậm đi một chút.
【Không biết Lạc Thu có phát hiện ra người quay phim của cô ấy đã biến mất không nhỉ? (nhẹ nhàng)】
【Chỉ còn máy bay không người lái theo quay thôi, anh quay phim đã bốc hơi từ đời nào rồi. Tội nghiệp, cảm giác với tốc độ này thì Hắc Vô Thường cũng không đuổi kịp đâu.】
Nhờ có thông báo của loa phát thanh, trong thời gian tuần tra, các diễn viên quần chúng ma quỷ đều sẽ trốn vào trong các tòa nhà. Vì vậy, Lạc Thu chạy trốn vô cùng thuận lợi, không gặp bất kỳ trở ngại hay bị đình trệ chút nào.
“Keng keng keng—Quỷ sai bắt đầu tuần tra—”
Cùng với tiếng kẻng của loa phát thanh, sau khi rẽ qua vài khúc cua lớn, Lạc Thu đã thấy những tòa nhà quen thuộc. Khu Đông, cô đã quay trở lại.
Vừa đặt chân vào, Lạc Thu suýt nữa đã đ.â.m sầm vào một người, đó là Hoàng Nhất Tắc cũng vừa mới chạy tới khu Đông.
Lạc Thu vội xua tay với anh ta: “Chạy mau!”
Thấy Lạc Thu chạy vút qua như một cơn gió, như thể đang bị cái gì đó đuổi theo, Hoàng Nhất Tắc đẩy gọng kính rồi ngồi thụp xuống bên cạnh một chiếc bàn ở quán ven đường. Anh ta vẫn còn hơi nghi hoặc, quay sang nói với ống kính của người quay phim đi cùng:
“Lạc Thu bị quỷ sai đuổi theo à? Sao còn không tìm chỗ trốn đi?”
Ngay sau đó, anh ta thấy một Hắc Vô Thường toàn thân đen tuyền xuất hiện. Hoàng Nhất Tắc vẫn còn hơi ngơ ngác: “Còn có cả Hắc Vô Thường nữa? Đây là NPC à?”
Hắc Vô Thường lướt qua như một cơn gió, hoàn toàn không để ý đến anh ta. Hoàng Nhất Tắc tiếp tục ngồi xổm, ló đầu ra hóng chuyện.
Người quay phim đi cùng chỉ biết im lặng. Trong khi đó, Lạc Thu chạy thẳng về phía trước thì thấy bóng dáng của Bạch Vô Thường xuất hiện, đang chống nạnh với vẻ mặt có vài phần đắc ý.
“Chạy đi, ngươi chạy nữa đi!”
Một đen một trắng, Hoàng Nhất Tắc lén lút móc điện thoại ra chụp ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ta tặc lưỡi lấy làm lạ, không biết Lạc Thu này đã chọc giận hai NPC kia kiểu gì.
Đường lui phía trước đã bị chặn, Lạc Thu nhìn sang hai bên rồi chui tọt vào một căn nhà thông thoáng gần đó.
Phía sau lại vọng đến giọng nói tức muốn hộc m.á.u của Bạch Vô Thường: “Lạc Thu, có giỏi thì đừng leo lên nóc nhà!”
Leo nóc nhà? Hoàng Nhất Tắc vẫn đang lén lút hóng chuyện, rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cũng không biết khi nào quỷ sai sẽ xuất hiện, anh ta còn phải đến Hoa phủ nữa, giờ đang là thời gian tuần tra nên không dám manh động.
Lần này, không thể leo lên nóc nhà được.
Lạc Thu vừa chui vào căn nhà, chỉ vài giây sau Hắc Bạch Vô Thường đã xông vào. Căn nhà này thông thẳng ra sân sau, cả hai liền lao về phía đó, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng dáng Lạc Thu đã biến mất.
Hắc Vô Thường thở hổn hển: “Đi đâu rồi?”
Sân sau của căn nhà này chỉ có mấy cái sọt tre đan rỗng cực lớn và vài cái bao tải. Lúc nãy xông vào cũng không thấy một bóng người, sân sau lại không có cửa hậu, chỉ có một lối duy nhất thông ra cửa trước.
“Không lẽ trèo tường đi rồi?” Bạch Vô Thường chạy đến mức đau hông, tựa vào tường nhìn quanh, không thấy ai cả.
Lúc này, Lạc Thu đang im lặng ôm mình trên xà nhà, điều chỉnh lại tư thế. Lần này cô không leo lên nóc nhà vì căn nhà không có tầng hai, nhưng lại có mấy cái tủ cao. Chỉ cần đạp lên đó lấy sức là có thể bám lên được xà nhà, một vị trí hoàn toàn là điểm mù thị giác.
Nấp trên xà nhà, Lạc Thu nghe rõ mồn một tiếng Bạch Vô Thường nói: “Trên nóc nhà cũng không có, lần này nó không leo lên mái. Vậy là trèo tường chạy rồi?”
“Chạy khỏe thật!”
Hắc Bạch Vô Thường lại lẩm bẩm gì đó, rồi đi từ sân sau ngược ra đường phố phía trước mà vẫn không hề nhìn thấy Lạc Thu đang ở trên xà nhà.
Chỉ có chiếc máy bay không người lái cũng đã bay lên xà nhà, lặng lẽ ghi hình. Khán giả trong phòng livestream cứ thế nhìn từ góc độ trên cao xuống, thấy Hắc Bạch Vô Thường vừa lẩm bẩm, vừa đi ra đi vào ba lần mà vẫn không phát hiện ra Lạc Thu.
【Trong một khoảnh khắc, tôi không biết nên thương ai nữa.】
【Anh Cả, anh Hai ơi, hai anh ngước lên nhìn một cái đi! Người ta ở ngay trên đầu hai anh kìa!】
【Với trình độ leo nóc bóc ngói, đu xà nhà của Lạc Thu, tôi thấy lần này không ai bắt được đâu nhỉ?】
Đúng lúc này, Hắc Vô Thường sau khi ra khỏi nhà đã chỉ tay về một vị trí trên đường cho Bạch Vô Thường.
Hoàng Nhất Tắc đang ngồi thụp dưới gầm bàn của quán nhỏ thì thấy Hắc Bạch Vô Thường cùng nhau tiến về phía mình. Anh ta thầm nghĩ, đây chắc là NPC, có nên hỏi đường đến Hoa phủ không nhỉ?
Thế rồi, anh ta thấy Bạch Vô Thường nở một nụ cười dữ tợn, một tay túm lấy anh ta:
“Hoàng Nhất Tắc, ngươi bị bắt, OUT!”
Hoàng Nhất Tắc sững sờ tại chỗ, vẫn chưa phản ứng kịp. Tình huống gì thế này? Anh ta bị bắt?
Chỉ nghe Bạch Vô Thường nói với giọng đầy bực tức:
“A! Ta bắt không được Lạc Thu, chẳng lẽ còn không bắt được ngươi sao?!”
Khán giả phòng livestream: “!!!”
Hoàng Nhất Tắc mặt đầy dấu hỏi, lên tiếng:
“Vậy là tôi… bị bắt làm kẻ thế thân à?”