Nữ Cường Xuyên Nhanh Max Level Lạc Thu Trở Về

Chương 327



 

 

 

Vừa mới hạ cánh xuống sân bay Ninh Thành, tại điểm đỗ xe quen thuộc, sự xuất hiện của Diệp Tri Dật không có gì bất ngờ, nhưng tại sao Tần Tây Lâu cũng đến?

Hơn nữa, ánh mắt đầy oán hận của Tần tổng là sao thế này?

“Lạc Thu, tôi nói cô nghe, cô nhất định phải nói lại Lộ Nhất Thuần. Mấy người trẻ tuổi bây giờ bề ngoài thì bóng bẩy, nhưng bên trong thì một bụng ý đồ xấu xa…” Mới vừa lên xe, Lạc Thu còn chưa hiểu chuyện gì, Tần tổng đã bắt đầu lải nhải bên tai.

Lạc Thu nhướng mày. Người trẻ tuổi? Còn liên quan đến chị Lộ? Chuyện gì vậy?

Nhìn cái bộ dạng này của Tần tổng, Lạc Thu vô cùng nghi hoặc. Cô chẳng qua chỉ đi ghi hình có hai ngày, chẳng lẽ trong hai ngày này thế giới có thể thay đổi lớn đến vậy sao?

Nghe những lời phàn nàn mang đầy thành kiến cá nhân của Tần Tây Lâu, Lạc Thu dứt khoát quay sang Diệp Tri Dật, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hôm nay đến đón cô chỉ có Diệp Tri Dật và Tần tổng, không thấy bóng dáng chị Lộ đâu. Đương nhiên, Lạc Thu biết đó là vì Lộ Nhất Thuần gần đây đang bận rộn với kế hoạch bồi dưỡng thực tập sinh của Thiên Quang.

Đây là một dự án nội bộ của Giải trí Thiên Quang, đã được quyết định từ trước khi cô đi ghi hình “Ai là người chiến thắng”. Công ty chuẩn bị tuyển chọn và đào tạo lực lượng mới. Thân là người quản lý hàng đầu, dù Lộ Nhất Thuần đã có nghệ sĩ dưới trướng, nhưng vẫn phải phụ trách chính khâu tuyển chọn và sàng lọc.

Vả lại, tài nguyên của Lạc Thu hiện giờ đã ổn định, bản thân cô cũng không cần người quản lý lúc nào cũng kè kè bên cạnh chăm sóc.

Tần tổng tự mình lái xe đến sân bay, nhưng giờ lại đang chen chúc trong chiếc Cayenne của Diệp Tri Dật, ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nhìn hai người.

Diệp Tri Dật và Lạc Thu cùng ngồi ở ghế sau, anh hơi nghiêng đầu, đối mặt với cô:

“Nói đơn giản thì, Tần Tây Lâu cho rằng một nam nghệ sĩ trẻ của Thiên Quang có ý đồ không tốt với Lộ Nhất Thuần.”

Diệp Tri Dật giải thích ngắn gọn. Thực tế, từ hai ngày trước, Tần Tây Lâu đã liên tục nhắn tin cho anh.

Sinh vật giống đực dù có ngốc nghếch đến đâu thì vào những thời khắc nhất định, trực giác của bản thân cũng sẽ trở nên nhạy bén lạ thường.

Nghe vậy, Lạc Thu nhìn Tần tổng vẫn đang ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nhìn mình:

“Vậy tại sao anh lại cho là như vậy? Là nghệ sĩ nào?”

Trong ấn tượng của Lạc Thu, nghệ sĩ của Thiên Quang họ có chút gì đó rất đặc biệt, không khí làm việc khá thoải mái kiểu “cá mặn”.

Tâm huyết với sự nghiệp và ý chí tiến thủ chắc chắn là có, nhưng không đến mức phải đ.á.n.h đổi những thứ khác. Công ty sắp xếp lịch trình thì đi, không có thì tự tìm việc mà làm, dù sao cũng có lương cứng.

“Chính là cái cậu Dung Dữ Mặc đó!”

“Có một lần chúng ta ăn cơm ở nhà ăn, cậu ta đã đến chào hỏi! Cô có nhớ không?”

Vừa nhắc đến chuyện này, Tần Tây Lâu lập tức kích động.

“Tôi biết ngay mà, cậu ta chắc chắn đã có ý đồ từ lúc đó rồi.”

Lạc Thu đưa tay ra làm động tác “dừng lại”: “Khoan đã, anh phân tích xem lý do anh cho là cậu ta có ý đồ là gì, đừng phỏng đoán chủ quan.”

Tần tổng bĩu môi: “Gần đây không phải đang tuyển chọn ‘Ngôi sao Thiên Quang’ sao? Thế là cậu nhóc đó ngày nào cũng chạy lên tầng cao nhất, đi thang máy cũng gặp, ăn cơm ở nhà ăn cũng cố tình đến chào hỏi rồi lượn lờ ở gần đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lạc Thu gật gật đầu: “Anh nói vậy thì, trong đợt tuyển chọn của công ty, chị Lộ là một trong những người phụ trách. Muốn để lại ấn tượng tốt thì hành động như vậy cũng rất bình thường.”

“Huống hồ, trước đây chẳng phải cũng có nghệ sĩ cố tình ‘tình cờ’ gặp ở nhà ăn sao?”

“Trước đây đâu phải không có người có ý đồ như vậy, chị Lộ chẳng lẽ không nhìn ra được à?”

Thấy thái độ chẳng thèm để tâm của Lạc Thu, Tần tổng càng thêm kích động:

“Không, cô không hiểu đâu, chuyện này không giống.”

“Tôi đã nói với Lộ Nhất Thuần rồi, kết quả là cô ấy bảo tôi nghĩ nhiều.”

Thư Sách

“Đây là giác quan thứ sáu của đàn ông!”

Đối với người nghệ sĩ tên Dung Dữ Mặc mà Tần tổng đề cập, trong trí nhớ của Lạc Thu cũng chỉ là một lần gặp ở nhà ăn. Đó đúng là một người trẻ tuổi có ngoại hình ngoan ngoãn, nổi bật. Nhưng trong giới giải trí, dạng người này tuy không phải vơ một nắm cũng được cả đống, nhưng cũng không hề thiếu.

Lạc Thu nhìn sang Diệp Tri Dật: “Anh thấy sao?”

Diệp Tri Dật thản nhiên trả lời: “Chuyện riêng tư cá nhân, không tiện bình luận.”

Lạc Thu nhìn Tần tổng: “Em cũng nghĩ vậy. Chị Lộ đâu phải trẻ con ba tuổi, không đến mức bị lừa gạt đâu.”

Tần tổng lập tức ném cho cô một ánh mắt lên án. Anh đã tin tưởng như vậy rồi, tại sao không ai tin anh!

Không tìm được hai đồng minh mạnh mẽ cho mình, Tần Tây Lâu trông có vẻ suy sụp, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần:

“Các người cứ chờ xem, tôi sẽ sớm tìm ra dấu vết của tên vua nịnh bợ đó.”

Chủ đề trôi qua, chiếc xe một đường trở về Thiên Quang. Đến văn phòng của Lạc Thu ở tầng cao nhất công ty, nhìn chị Lộ đang tập trung cao độ xử lý công việc, Lạc Thu không thấy có gì bất thường.

“Về rồi à?”

“Lịch trình bên ‘Cố nhân’ gửi tới rồi đây.”

Lạc Thu vừa bước vào cửa đã nhận một tờ lịch trình từ tay Lộ Nhất Thuần, trên đó là thời gian ghi hình đã được sáu vị khách mời của “Gặp được cố nhân” thống nhất.

Vì em gái của Ngân Tử đã tỉnh lại, Tào Kim đã hủy rất nhiều công việc, túc trực gần như 24/7 ở bệnh viện. Hiện tại, hợp đồng duy nhất anh còn nhận chỉ có lịch trình của chương trình này.

Nhìn thời gian trên lịch trình, Lạc Thu đưa lại cho chị Lộ: “Thời gian của em đều được, chủ yếu là sắp xếp theo những người khác thôi.”

Tuy không biết lịch trình của những người khác thế nào, nhưng với độ hot hiện tại của chương trình, ngoài những người đang bận đóng phim ra, có lẽ các bên đều sẽ sắp xếp để ưu tiên lịch của chương trình.

Đứng bên cạnh máy tính của chị Lộ, Lạc Thu thấy trên màn hình có vô số hồ sơ và cửa sổ video.

“Đây là những người mới được khai quật năm nay ạ?”

Chị Lộ trả lời một cách uể oải: “Đúng vậy, năm nay ngoài những người do chúng ta tự tìm, trang web và hòm thư chính thức cũng nhận được rất nhiều hồ sơ tự ứng cử. Ngôi miếu nhỏ của chúng ta không chứa được nhiều Phật lớn, nên phải sàng lọc qua mấy vòng, sau đó mời đến tận nơi để xem người thật. Bây giờ người ta photoshop quá đà.”

Ánh mắt Lạc Thu lướt qua bàn làm việc, dừng lại ở mấy sợi dây lụa đỏ được bện lại.

Cô hơi ngẩn ra: “Dây lụa đỏ này ở đâu ra vậy ạ?”

Lúc này, Tiểu Lưu bưng một ly nước chanh đến cho Lạc Thu: “Là cậu Dung đó đưa ạ. Cậu ấy nói đây là dây lụa bình an vừa được khai quang ở chùa Vân Thủy, không đáng tiền, mỗi người một sợi lấy may.”