Nữ Cường Xuyên Nhanh Max Level Lạc Thu Trở Về

Chương 338



 

 

 

Cánh đồng ngô bạt ngàn, những thân ngô san sát, một màu xanh mướt. Nếu không phải làm việc, nhìn thôi cũng thấy lòng vui phơi phới.

Chỉ là hiện tại, mục tiêu 500 bắp ngô đang ở ngay đây. Nhìn cánh đồng ngô trải dài ngút tầm mắt, tâm trạng mọi người bỗng có chút nặng nề.

“500 bắp ngô, chúng ta có sáu người, vậy mỗi người chỉ cần bẻ khoảng 90 bắp thôi. Cả buổi chiều còn mấy tiếng đồng hồ, làm loáng cái là xong ngay!”

Anna đeo một chiếc gùi tre sau lưng, tính nhẩm trên đầu ngón tay, cảm thấy nhiệm vụ này chẳng có gì khó.

Thư Sách

Đeo găng tay, mang gùi, các khách mời ra dáng như sắp làm một trận lớn.

“Chị không đeo gùi à?” Diệp Hạo Dương thấy trên người Lạc Thu không có gùi, ngoài bộ trang bị chống nắng ra thì chỉ có trang phục gọn nhẹ.

“Không cần đeo, ngô bẻ xong cứ ném xuống đất rồi thu gom một thể. Cậu cứ đeo trên người không thấy mệt à?” Lời này của cô vừa nói ra, Anna sờ sờ chiếc gùi tre trên lưng mình, lại có chút do dự.

“Em cứ đeo một lát đã, chờ đeo không nổi nữa thì ném xuống đất.”

Chưa từng trải qua công việc bẻ ngô, hai người nhỏ tuổi nhất cảm thấy vô cùng mới lạ. Họ là những người đầu tiên chui vào ruộng ngô, nhìn những thân ngô cao vút, tìm được bắp ngô rồi lại có chút do dự. Diệp Hạo Dương gọi vọng ra ngoài:

“Ngô ở đây chín hết chưa ạ? Bẻ bừa được không?”

Nhỡ mà bẻ phải bắp chưa chín thì chẳng phải là lãng phí lương thực sao.

“Em cứ chọn bắp nào to là được phải không ạ?” Anna cũng gọi với theo.

“Bẻ thoải mái đi, đất nhà mình cả đấy. Gần như chín hết rồi, đợi thêm mười mấy ngày nữa là già mất. Bây giờ đúng là lúc ngô nếp ngon nhất,” anh quay phim của tổ chương trình lên tiếng.

Được tổ chương trình xác nhận, các khách mời liền xắn tay áo lên mà làm.

Trên màn ảnh, có thể thấy rõ mức độ quen tay của từng người. Anna đeo găng tay, lóng ngóng dùng cả hai tay níu lấy một bắp ngô kéo xuống, trông như đang chơi kéo co.

Diệp Hạo Dương thì hoàn toàn dựa vào sức trâu. Không đội khăn trùm đầu, cậu còn phải dùng tay không để gạt những chiếc lá ngô sắc bén. Trên lá có những lông tơ sắc, quệt qua mặt vừa ngứa vừa khó chịu. Lúc này cậu mới hiểu tại sao chị Lạc Thu và chị Mộc Uyển lại trang bị vũ trang đầy đủ, còn khuyên họ cũng nên đội khăn trùm đầu.

Chỉ là, bây giờ đã ra đến ruộng ngô rồi, muốn có khăn trùm đầu cũng không được. Căng da đầu mà làm tiếp thôi!

Một tay gạt lá ngô, một tay dùng sức bẻ mạnh chỗ nối giữa bắp và thân cây. Sức mạnh tạo nên kỳ tích! Một bắp ngô được ném nhẹ vào gùi.

Bẻ ngô cũng không quá khó, chỉ là những thân ngô mọc quá san sát, hết lớp này đến lớp khác, xung quanh gần như không thấy ai, chỉ có mình bị từng thân ngô vây lấy. Thêm vào đó, trên người lại mặc toàn đồ dài tay, Diệp Hạo Dương chỉ cảm thấy vừa mới bắt đầu mà quần áo đã dính sát vào người, oi bức và mồ hôi nhễ nhại.

Tốc độ của Cao Minh Dục và Tào Kim nhanh hơn Diệp Hạo Dương một chút. Sau khi bẻ ngô, họ thuận thế đạp ngã luôn thân cây xuống để mở đường, nếu không thì chỉ có thể len lỏi qua từng lớp thân và lá ngô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

【Trông vất vả thật, bây giờ không phải đều có máy thu hoạch hết rồi sao? Một mẫu đất phải làm bao lâu nhỉ?】

【Trả lời lầu trên: máy thu hoạch còn phải xem địa hình nữa, với lại nhà mình trồng vài mẫu đất mà thuê máy thu hoạch thì không bõ công. Để tiết kiệm chút tiền thì vẫn phải tự thu hoạch thôi.】

Nắng trưa gay gắt, đội mũ rơm cũng cảm thấy có chút vướng víu. Máy bay không người lái của tổ chương trình bay lên không trung.

Tháng Tám, tiết đầu thu, mùa của rau củ quả bội thu. Máy quay lướt qua cánh đồng ngô xanh mướt, nhìn thôi cũng thấy thân thương. Đây đúng là mùa ăn ngô rồi.

Máy bay không người lái bay cao hơn, giữa cánh đồng ngô thẳng tắp, có thể thấy rõ một con đường được tạo ra!

【??? Tôi không nhìn lầm đấy chứ, sao lại như có một mảng bị trơ trụi vậy?】

【Thật đó, đó là con đường người ta chừa ra để đi à?】

Theo ống kính máy bay không người lái bay lại gần, con đường nổi bật này vẫn không ngừng kéo dài ra.

Chờ đến khi máy quay bay thấp xuống, khán giả trong phòng livestream cuối cùng cũng thấy rõ. Đó không phải là một mảng đất trống, cũng không phải là một con đường, mà là con đường do Lạc Thu dọn sạch ngô tạo ra.

Cô đi thẳng về phía trước theo một đường thẳng, trên người không đeo gùi. Một tay giữ thân ngô, một tay dứt khoát bẻ bắp. Không cần dùng liềm, hai tay nắm chặt, sau khi bẻ ngô xong, cô thuận thế quật ngã thân cây xuống rồi đạp lên trên, còn bắp ngô thì được ném đầy ra đất.

【! Tốc độ này của Lạc Thu, đúng là bỏ xa mọi người. Những người khác còn không biết đang ở đâu nữa. Tôi cảm giác một mình chị ấy cũng có thể làm xong hết.】

【Mới được bao lâu đâu? Nửa tiếng chưa?】

Nhìn lướt qua, trên con đường đó không biết Lạc Thu đã bẻ được bao nhiêu bắp ngô rồi.

Khi thu hoạch ngô, nếu không thể dùng máy móc thì tất nhiên phải có người phối hợp làm việc. Người phía trước bẻ, người phía sau phụ trách nhặt.

Lạc Thu không đeo gùi như Anna và những người khác, mà mang theo một cái bao tải. Thấy mình đã bẻ được kha khá, cô liền giũ bao tải ra, bắt đầu nhặt ngô trên đường bỏ vào.

Cầm ba bốn bắp ngô thì không tốn sức, nhưng khi ném mấy chục bắp vào bao tải rồi kéo đi trên mặt đất thì lại khác. Dù vậy, vẫn còn rất nhiều ngô chưa nhặt hết.

Khi Lạc Thu vác một bao tải về đến chỗ xe ba gác điện, cô thấy bên cạnh xe đã có hai chiếc gùi, bên trong đầy ắp ngô, chắc cũng được khoảng hai ba mươi bắp.

“Phù, phù, chị, chị về rồi à,” Diệp Hạo Dương thở hổn hển kéo một cái bao tải lại gần.

“Anh Kim Tử và anh Cao bẻ được nhiều ngô lắm, còn có cả của chị Mộc Uyển nữa. Na Na phụ trách nhặt, còn em thì phụ trách vận chuyển về.”

Tốc độ làm việc của hai người họ rõ ràng chậm hơn những người khác rất nhiều, nên đã nhanh chóng bị trưng dụng đi làm chân vác đồ.

“Bao tải khó kéo quá, vẫn là dùng gùi thì hơn, có thể đeo được, đỡ tốn sức. Em mặc cái áo nhanh khô này mà cảm giác mồ hôi ướt đẫm hết cả rồi,” cậu ta than thở, tháo găng tay ra, dùng tay áo chống nắng lau mồ hôi trên trán.

“Nhiều thế này , vừa  hay  đếm xem tổng cộng được bao nhiêu bắp.” Cuối cùng cũng kéo được bao tải đến nơi, Diệp Hạo Dương dựa vào chiếc xe ba gác điện nghỉ một lát.