Nữ Cường Xuyên Nhanh Max Level Lạc Thu Trở Về

Chương 339



 

 

 

“Tám mươi ba, tám mươi tư… Nhanh lên, trên mặt đất còn nhiều ngô chưa nhặt hết,” cậu ta đổ hết ngô từ trong gùi và bao tải vào thùng xe ba gác. Tổng cộng chưa đến một trăm bắp, mới được một phần năm mục tiêu.

Có điều, ý chí chiến đấu của Diệp Hạo Dương vẫn hừng hực: “Nhặt xong chỗ này thế nào cũng được hơn 100 bắp. Chúng ta mới ra đồng được một tiếng, thêm hai tiếng nữa là có thể làm xong hết rồi.”

Thành quả của giờ đầu tiên đã được chất lên xe. Cầm lấy bao tải và gùi đã được dọn sạch, Lạc Thu và Diệp Hạo Dương cùng đi xem thành quả chiến đấu của những người khác.

“Tối nay chúng ta có thể ăn chỗ ngô này không nhỉ? Chị định làm món gì?”

“Hôm nay bắt chúng ta thu hoạch nhiều thế này, ngày mai không lẽ bắt chúng ta mang ra chợ bán đấy chứ?”

“Không biết Đỏ Thẫm với mấy đứa kia có ăn ngô không, cho chúng nó thêm bữa.”

Cậu ta vừa đi vừa nói, dù Lạc Thu không đáp lời, cậu vẫn có thể tiếp tục nói một mình. Lạc Thu phát hiện, Diệp Hạo Dương dạo này có xu hướng ngày càng nói nhiều, lải nhải.

Đến đầu bờ ruộng, thấy Anna đã lại gom được nửa bao ngô, đang chống hông đứng nhìn xung quanh.

“Na Na, em đếm chỗ này được bao nhiêu bắp rồi?”

Anna vừa dùng tay quạt gió, vừa gật đầu trả lời: “27 bắp rồi ạ. Giờ chúng ta chắc được khoảng một trăm bắp rồi.”

Tuy Anna chỉ bẻ ngô khoảng hai mươi phút đầu, sau đó chuyển sang giúp mọi người nhặt ngô, nhưng việc cứ cúi lưng nhặt cũng khá mệt. Cả người cô bé ướt đẫm mồ hôi, miệng nhỏ thở hổn hển.

Mọi người đồng lòng thì sức mạnh như dời non lấp biển. Bảo Anna ngồi lên bao tải nghỉ một lát, Diệp Hạo Dương lại gia nhập đội quân bẻ ngô. Lạc Thu nhìn qua tình hình chiến đấu hăng say của họ, đang định quay lại chỗ của mình để nhặt ngô tiếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Diệp Hạo Dương.

“Á—”

“Sao vậy, sao vậy anh Tiểu Dương?” Anna nghe thấy động tĩnh vội vàng đứng dậy chạy qua.

“Không sao, bị lá ngô quẹt vào mặt một cái, hơi đau, rát quá.”

“Không biết vết thương có lớn không nữa.”

Cậu ta chui từ trong đám ngô ra, trên người không có điện thoại, cũng không có gương. Vừa rồi bị lá ngô cứa vào mặt, cũng không biết vết thương thế nào.

Vừa nghe tin mặt Diệp Hạo Dương có thể bị thương, khán giả trong phòng livestream hoảng hốt.

【Trời ơi! Tổ chương trình có bác sĩ không, mau đến xem sát trùng đi. Nếu mà bị thương ở mặt thì là sự cố lớn đấy.】

【Còn bẻ ngô gì nữa, mau ra đi bệnh viện đi. Không thể bị hủy dung được.】

【Kia Tào Kim với Cao Minh Dục không biết có bị thương không. Ba người này đều không đội khăn trùm đầu. Nhìn mức độ bảo hộ của các nữ nghệ sĩ kìa. Thật là, bảo đội không đội, giờ thì hay rồi, bị thương ở mặt thì đúng là hết cứu, cái mặt tiền của mình cũng không bảo vệ cho tốt.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe vậy, Anna càng thêm căng thẳng. Lạc Thu cũng bước tới xem xét vết thương, đừng để cậu nhóc này bị hủy dung thật.

Anna vạch mặt Diệp Hạo Dương ra xem tới xem lui, vẻ mặt hoang mang: “Vết thương ở đâu ạ? Hình như không chảy máu, em không tìm thấy.”

Lạc Thu tháo găng tay ra, cẩn thận nhìn chằm chằm vào vị trí mà Diệp Hạo Dương chỉ một lúc lâu. Với thị lực cực kỳ đặc biệt của mình, cuối cùng cô cũng tìm thấy một vết xước vô cùng nhỏ, đến tia m.á.u cũng không thấy rõ.

Nhìn bộ dạng lo lắng hoảng hốt của Diệp Hạo Dương như thể mình vừa bị rạch một đường lớn, lại còn đáng thương nhìn Anna như một chú cún con, khóe miệng Lạc Thu giật giật. Cậu nhóc quỷ kế đa đoan này, với anh trai cậu ta đúng là một trời một vực!

Lạc Thu lạnh lùng lên tiếng:

“Không cần phải bám lấy Na Na nữa.”

“Cái vết thương đó, phải dùng kính lúp mới thấy được. Tôi đoán chừng 30 giây nữa, vết thương trên mặt cậu ta tự liền lại rồi.”

Nghe Lạc Thu nói, những khán giả vốn đang căng thẳng trong phòng livestream lập tức bật cười.

【Cười c.h.ế.t tôi mất thật sự. Lúc nãy tôi cũng căng thẳng nhìn nửa ngày trời, kết quả là không tìm thấy vết thương ở đâu cả.】

【Cũng không thể nói là chuyện bé xé ra to. Dù gì thì mình cũng không nhìn thấy được mà lại có cảm giác đau, tưởng là vết thương lớn thật. Lịch sử đen tối của bạn học Tiểu Diệp +1】

【Ủa mà, mọi người không phát hiện ra à? Sao tôi cứ có cảm giác đây là Tiểu Diệp đang cố tình gây sự chú ý của Anna nhỉ?】

Xác định mặt mình không sao, Diệp Hạo Dương ngượng ngùng, cúi đầu vội vàng túm lấy bao tải tiếp tục vận chuyển ngô ra xe ba gác.

Dưới ánh nắng chói chang, mồ hôi đổ như mưa, Diệp Hạo Dương và Anna cẩn thận ghi nhớ số lượng ngô tăng lên sau mỗi lần. Đến hơn 5 giờ chiều, cuối cùng họ cũng hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ.

Sau khi xác nhận lại nhiều lần số lượng ngô chắc chắn đã đủ, Cao Minh Dục và Tào Kim trực tiếp ngồi phịch xuống ruộng ngô. Ngoài lúc tham gia chương trình, ngày thường mọi người cũng sẽ không đi làm nông. Tạm thời vất vả cả một buổi chiều như vậy, đặc biệt là lá ngô, chạm vào da vừa ngứa vừa hơi đau, bẻ ngô cũng cần kỹ thuật chứ không thể dùng sức trâu. Mới bắt đầu thể lực còn dồi dào thì tốc độ nhanh, về sau đứng lâu, cánh tay đau nhức, hoàn toàn phải dựa vào ý chí để chống đỡ.

Bây giờ xác nhận đã đạt được mục tiêu, hàng rào ý chí kiên cường lập tức sụp đổ. Cả nhóm trực tiếp nghỉ ngơi tại chỗ, mệt đến mức không muốn nói một lời.

Sau một hồi nghỉ ngơi ngắn, chiếc xe đã chất đầy ngô, còn một ít không chứa hết được thì cho vào gùi mang về.

Lúc đi ra ruộng ngô thì nhanh nhẹn, bây giờ đi về Nhặt Quang Tiểu Viện, chỉ cảm thấy con đường làng sao mà dài vô tận.

Thư Sách

“Hôm nay thu hoạch nhiều ngô thế này, sao tôi cứ có linh cảm không lành, cảm giác nhiệm vụ ngày mai cũng không thoát khỏi liên quan đến ngô,” Tào Kim vừa đi vừa nói.

Diệp Hạo Dương gật đầu lia lịa: “Em cũng thấy vậy, không chừng bắt chúng ta đi xay bột ngô.”

Mộc Uyển nghe vậy lắc đầu: “Thật sự không nói trước được đâu. Nhỡ đâu họ bắt chúng ta tách hạt thủ công, rồi lại xay một ít bột ngô, chuyện kiểu này tổ chương trình chắc chắn làm được.”

Mang theo những phỏng đoán về nhiệm vụ chưa biết của ngày mai, sau khi về đến nhà, chiếc xe ba gác dừng ở cửa. Cả nhóm cùng tổ chương trình kiểm đếm lại số lượng ngô dưới ống kính và hoàn thành việc giao hàng. Thu hoạch được một mẻ lớn đồ ăn vặt và nước uống hoài niệm, cất đồ xong, những vị khách mời đã lao động cả một buổi liền vội vàng xông vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Khi tham gia chương trình, mọi người đã quen với tốc độ tắm gội sấy tóc “kiểu nông thôn”, để sau đó còn phải tiếp tục công việc.

Nếu nói mùa hè có điều gì khó chịu, thì đối với mỗi gia đình, việc khó chịu nhất chính là nấu cơm.