Nói thật, nếu không phải nhờ gương mặt xinh đẹp kia của Tống Dung cứu hắn một mạng, Tần Đường Cảnh suýt nữa đã trở tay tặng nàng một cái bạt tai. Nhưng—
Còn có một chuyện trọng yếu hơn.
Mấy ngày nay quấn quýt bên Tống Dung, chính là để xác minh suy đoán của tiểu hoàng thúc, chỉ tiếc Tam hoàng tử này vô cùng cảnh giác, không để lộ chút sơ hở nào.
Lúc này dựa sát vào người Tống Dung, trên người Tống Dung có một hương thơm rất nhạt—không giống mùi nam tử, lại thoang thoảng mùi bạc hà.
Khi một bàn tay thon mảnh nhẹ nhàng áp lên ngực Tống Dung, bên cạnh đó Sở Hoài Mân bước chân khẽ khựng lại, ánh mắt liếc sang thấy Tần Đường Cảnh lại làm ra vẻ thẹn thùng dựa vào lòng Tống Dung. Lại nhìn Tống Dung phong lưu tuấn nhã, lọt vào mắt nàng liền khiến chân mày cau lại, trong lòng thầm nghĩ: một đôi lang tài nữ mạo thật xứng đôi. Tay vừa vươn ra liền thu về giấu vào tay áo, nhưng ngay sau đó lại đưa ra, kịp thời nắm lấy cổ tay Tần Đường Cảnh đang muốn lấn tới thêm.
"Không phải muốn xem hát sao? Chậm nữa là tan rồi."
Chỉ còn một chút nữa thôi, Tần Đường Cảnh sao chịu bỏ qua: "Muộn một chút cũng không sao."
"Không được." Sở Hoài Mân mày nhạt lạnh lùng.
"Được chứ!" Tần Đường Cảnh năm ngón tay thành vuốt vẫn chưa chạm được một góc áo của Tống Dung.
Trán Tống Dung đã rịn mồ hôi lạnh, may mắn được Sở Hoài Mân ngăn lại, nếu không Tần Cơ Hoàng vô ý chạm phải chỗ đó của nàng* thì—
*từ đoạn này mình sẽ để "nàng" để chỉ Tống Dung.
Không dám nghĩ tiếp.
Tống Dung âm thầm thở phào, lui ra bên cạnh, khoanh tay nhìn hai người đấu khẩu đấu lực, đầy hứng thú.
"Thả tay."
"Ngươi nắm ta trước, sao không phải ngươi buông trước?"
Quả nhiên, người thông minh gặp nhau, khó tránh khỏi đấu trí so tài.
Ví như Tần Cơ Hoàng và Sở Hoài Mân.
Hai người âm thầm vận nội lực giao đấu, kẻ tiến người lùi, không ai chịu nhường.
Bị phá hỏng mưu đồ, Tần Đường Cảnh ngẩng đầu nhìn thẳng, ánh mắt nheo lại, sắc bén như đao. Sở Hoài Mân cũng nhìn lại, biểu cảm vẫn thản nhiên lạnh nhạt như cũ.
Hoàng hôn buông xuống, gió thổi se lạnh, hoàng cung chìm trong tĩnh mịch.
Trong Phi Vân điện, Sở Vương vùi đầu trước án xử lý từng chồng tấu chương chất như núi, chưa được hai canh giờ đã mất kiên nhẫn, hất phăng tấu chương trong tay.
"Phê đến bao giờ! Một lũ ngu xuẩn chỉ biết xin tiền xin lương, cô phải đi đâu tìm?! Chuyện gì cũng đến làm phiền cô!"
Nổi giận, hắn hất hết xuống đất, tấu chương văng tung tóe. Mấy tên người hầu chỉ biết cúi đầu, rón rén bước tới nhặt lại.
Một lúc lâu sau, Sở Vương nguôi giận, bước xuống nhặt một bản tấu rồi quăng lên người một tên người hầu: "Trưởng Công chúa sao còn chưa về?"
"Khởi bẩm đại vương... Trưởng Công chúa nói, đợi ngài xử lý xong mấy bản tấu này rồi nàng sẽ quay về."
"Chuyện này cô còn không biết, cần ngươi nhắc chắc?" Sở Vương cáu bẳn đá một cước, "Cút ngay!"
"Đại vương, Trưởng Công chúa cũng là vì nghĩ cho ngài, ngài..."
"Cô cần ngươi dạy?"
Chỉ liếc mắt một cái, người hầu đã hoảng sợ không dám nói thêm lời nào, lủi nhanh ra ngoài.
Đuổi hết đám đó, chẳng còn ai thúc giục, cũng chẳng cần giải quyết phiền phức, Sở Vương ngồi luôn xuống đất. Ngồi một lát, hắn lại lồm cồm tự mình dọn đống tấu chương vương vãi. Chưa được bao lâu, Chu đại phu bước vào.
Chu đại phu lau nước mắt, mặt mày như đi đưa tang: "Đại vương, thần đến để chịu tội."
Tâm trạng Sở Vương không tốt, chỉ mong A Mân nhanh chóng trở về giúp hắn xử lý công vụ. Giờ đây chẳng buồn nghe: "Chu đại phu tự thấy có tội thì đi chịu phạt đi, đừng đến làm phiền cô."
Vừa ném xong lại phải cúi xuống nhặt, không thôi A Mân lại mắng hắn nữa. Sở Vương đầy bụng tức giận đứng dậy, chợt phát hiện Chu đại phu vẫn quỳ đó không đi.
Sở Vương quát: "Ngươi có tội gì?"
"Chẳng lẽ... đại vương chưa biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
"Nói!"
Chu đại phu nghe vậy vội thẳng lưng quỳ, mặt mày đầy vẻ già nua: "Khởi bẩm đại vương, ngoại sanh của thần là Đặng Khởi, phụng chỉ đi thu thuế. Nhưng tên này được đại vương sủng ái, lại ngấm ngầm tác oai tác quái, ức hiếp dân lành! Không chỉ tự tiện tăng thuế mà còn ngang nhiên cướp đoạt dân nữ giữa phố. Đặng Khởi tội ác tày trời, đã bị Trưởng Công chúa xử xe liệt chi hình. Trưởng Công chúa công minh chính trực, trừ hại cho dân, thực đáng ca ngợi. Nhưng Đặng Khởi thành ra như hôm nay, đều là do thần dạy dỗ không nghiêm, thần sợ hãi nên đến xin đại vương giáng tội."
Lời lẽ khẩn thiết, sạch sẽ phủi tay trách nhiệm, thực ra trong lòng máu nhỏ từng giọt.
Sở Vương nghe xong hừ lạnh một tiếng: "Đặng Khởi ỷ thế hiếp người, chết là đáng!"
Chu đại phu sụp lạy: "Thần đáng muôn chết, chết cũng không đủ đền tội."
"Ngươi đúng là đáng chết, nuôi ra thứ súc sinh như thế!"
Chu đại phu mồ hôi lạnh đầm đìa, không dám hé môi.
"Không có người chống lưng, Đặng Khởi có gan làm chuyện đó sao?"
"Thần biết tội..."
"Thôi thôi, thấy ngươi chủ động nhận lỗi, cô tha cho ngươi. Việc này không liên quan gì tới ngươi hay nhà họ Chu." Sở Vương đâu ngu, hắn hiểu rõ Chu đại phu đang giở trò gì.
"Tạ ơn đại vương khai ân!" Chu đại phu cúi đầu, giấu đi vẻ mặt dữ tợn, dè dặt khuyên nhủ: "Nhưng mà, đại vương, Trưởng Công chúa trước hành sau tấu, việc này đại vương hoàn toàn không hay biết. Đến khi nàng ấy về..."
Sở Vương mặt lạnh: "Trưởng Công chúa về tự sẽ cho cô một lời giải thích."
"Thần không có ý gì khác, chỉ là..." Chu đại phu ấp úng.
"Cà lăm cái gì, có lời thì nói!"
"Đại vương, thứ thần mạo phạm, hôm nay Trưởng Công chúa vì dân làm chủ, danh tiếng lan khắp, dân chúng quỳ lạy hoan hô, cảnh tượng đến cả tiên vương cũng chưa từng có." Mỗi lời như dao đâm thẳng lòng. "Gần đây trong thành thường truyền rằng đại vương chẳng giống quân vương, thậm chí các thuật sĩ xem tinh tượng cũng nói... cũng nói rằng... Phượng đè Rồng, Rồng giấu đầu, Phượng lộ đuôi, ngày lên ngôi sắp tới..."
"Đủ rồi!" Sở Vương giận dữ quát, "Vớ vẩn! Loạn ngôn loạn ngữ!"
"Đại vương bớt giận, đó chỉ là lời đồn trong dân gian, không thể coi là thật."
"Ai dám nói thêm nửa câu—giết không tha!"
"... Tuân chỉ."
Chồng tấu chương vừa được sắp xếp xong, Sở Vương tức giận vung tay, lại lần nữa văng tung tóe khắp nơi.
Bên kia, ba người kéo nhau đi xem kịch, nhưng mới xem được nửa vở Thanh mai trúc mã.
Vốn vở kịch tình cảm này là do Tống Dung hẹn trước Tần Đường Cảnh để bày tỏ lòng mình, nào ngờ Tần Đường Cảnh cảm thấy hai người bọn họ nhàm chán, liền vui vẻ rủ thêm Sở Hoài Mân đi cùng. Nhưng Trưởng Công chúa vẫn giữ bộ mặt lạnh như tiền, mặc cho Tần Đường Cảnh làm đủ trò hề, nàng cũng không hề nở một nụ cười.
Tần Đường Cảnh thấy vậy liền làm tới, chẳng thèm giữ hình tượng nữa, làm mặt xấu lè lưỡi với Sở Hoài Mân. Sở Hoài Mân chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, bình thản nhấp trà xem kịch. Bên cạnh, Tống Dung suýt nữa cười cong cả lưng.
Cuối cùng, Tần Đường Cảnh cũng chẳng xem nổi, chống cằm nhìn chằm chằm vào nàng, nghiêm túc hỏi:
"A Mân, ngươi đẹp như vậy, sao cứ không chịu cười?"
Sở Hoài Mân phớt lờ cách xưng hô thân mật ấy, ánh mắt nàng như vực sâu không đáy:
"Cười?"
"Ngươi mà cười lên, với dung mạo này, đủ để khuynh quốc khuynh thành."
Bất cứ lời khen nào từ miệng Tần Cơ Hoàng đều mang theo vài phần trêu chọc. Sở Hoài Mân mím môi không đáp, lạnh nhạt liếc nàng một cái.
Dù có cười đi nữa, nàng cũng đeo khăn che mặt, Tần Cơ Hoàng cũng chẳng thấy được gì.
Tống Dung nghe vậy liền sáp lại, ân cần nói với Tần Đường Cảnh:
"Ngươi cũng chẳng kém, một nụ cười khiến người ta nghiêng ngả, chẳng trách suốt ngày cười tươi."
Chỉ tiếc phần lớn là cười gượng, thậm chí là cười gian, chẳng bao giờ có chuyện tốt lành.
Tống Dung khen vậy, Tần Đường Cảnh chẳng thèm cười, tiện tay nhét một nắm đậu phộng cho nàng:
"Ngươi lo ăn đi, chúng ta là trẻ con đang nói chuyện, người lớn không được chen vào."
"Không phải chỉ lớn hơn hai tuổi thôi sao, đã thành người lớn rồi?"
"Hai tuổi cũng là lớn."
"Vậy thì được, với tư cách người lớn, ta phải trông chừng hai đứa trẻ các ngươi, kẻo lại cãi nhau đánh nhau."
"... Ai cãi nhau đánh nhau chứ?"
"Các ngươi đó."
"A Mân, Tam hoàng tử bắt nạt ta, ngươi mau quản nàng đi." Tần Đường Cảnh quay đầu làm bộ tố cáo.
"Ai mà thèm quản ngươi, các ngươi vừa nãy còn cãi tay đôi cơ mà." Tống Dung bĩu môi, liếc nhìn Sở Hoài Mân. Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, tấm lụa trắng che mặt khẽ lay động, hé ra nụ cười mơ hồ bên khóe môi đỏ thắm.
"Sao vậy? Ngươi thấy chướng mắt à? Chúng ta là phu thê đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa, một người ngoài như ngươi thì biết gì."
"...." Độ cong bên môi biến mất ngay tức thì.
"...." Không khí đột nhiên lạnh đi, dường như có khí âm tản ra từ chỗ Trưởng Công chúa.
Tống Dung quay mặt xem kịch. Ừm, vở kịch hôm nay thật đặc sắc.
Sau buổi kịch, để khỏi chướng mắt thêm, Sở Hoài Mân đến chào ông chủ rạp hát, tưởng hai người kia đã về trước, nhưng vừa bước khỏi Lê viên không bao xa thì hai người họ lại đuổi theo, dây dưa lằng nhằng.
"Cơ Hoàng, ta nói thật lòng, nếu không tin, ta có thể để Trưởng Công chúa làm chứng cho ta." Không biết bao nhiêu lần thổ lộ, từ khi gặp Tần Đường Cảnh, Tống Dung đã một lòng si mê, bày đủ kiểu tình ý.
Vở kịch Thanh mai trúc mã hôm nay cũng là Tống Dung cố tình chọn cho nàng.
Nhưng Tần Đường Cảnh chẳng hề cảm động, trên đường liên tục từ chối.
Cuối cùng nàng phát cáu:
"Được thôi, ngươi muốn cưới ta cũng được, đợi đến khi ngươi làm Vương của nước Tống rồi hãy tới tìm ta."
Tống Dung nghẹn lời, mãi chẳng nói được câu nào. Tần Đường Cảnh vỗ vai nàng:
"Nhớ kỹ, ta, Tần Cơ Hoàng, chỉ tôn trọng kẻ mạnh, chưa từng cúi đầu trước kẻ yếu."
Tam hoàng tử ở Tống quốc không quyền không thế, mộng làm vương chỉ là giấc mơ giữa ban ngày.
Điều kiện đó là không thể nào đạt được, thế nên tai nàng cuối cùng cũng yên tĩnh.
Phía trước, Sở Hoài Mân nghe đến đó thì quay đầu nhìn, ánh mắt quét qua Tần Đường Cảnh rồi dừng lại trên gương mặt lúng túng của Tống Dung, lạnh nhạt nói:
"Mặt trời lặn rồi, bên ngoài không an toàn, ai về phủ nấy."
Một cơ hội tốt như thế, Tần Đường Cảnh lập tức bước đến bên nàng, ân cần đề nghị:
"Ta tiễn ngươi về cung, Trưởng Công chúa đừng khách sáo."
Nghe như thể đang xin nàng đồng ý vậy. Sở Hoài Mân thừa hiểu dù có từ chối, Tần Đường Cảnh cũng mặt dày xem như được chấp nhận, từ chối có ích gì? Nàng ngẩng đầu nhìn trời, quay lưng lại.
"Không cần quận chúa tiễn, nô tỳ sẽ đưa về." A Nhi, tỳ nữ bên cạnh, không khách khí từ chối.
Tần Đường Cảnh híp mắt nhìn nàng:
"Tiểu nha đầu, ngươi biết võ không?"
"Nô tỳ..."
"Nếu Trưởng Công chúa xảy ra chuyện, ngươi gánh nổi trách nhiệm sao? Với thân phận phò mã, ta đưa Trưởng Công chúa về cung là chuyện đương nhiên."
"Ngươi..." Tỳ nữ tức đến muốn khóc, quay sang cầu cứu, "Điện hạ, người xem kẻ vô lại này!"
"Tiểu nha đầu, sao ngươi có thể nói phò mã gia là kẻ vô lại?"
Tần Đường Cảnh trừng mắt:
"Kẻ dưới xúc phạm kẻ trên, thật là đại nghịch bất đạo."
Tỳ nữ bị dồn đến đường cùng, giậm mạnh một cái. Ai ngờ giậm một cái, liền gọi luôn cả Lôi Mẫu Điện Công đến. Mây đen ùn ùn kéo tới che phủ cả ráng chiều nơi chân trời.
Tần Đường Cảnh ngẩng đầu sợ hết hồn, mấy giọt mưa rơi lên má. Phía sau Tống Dung còn đang thầm nghĩ, sao thời tiết thay đổi nhanh vậy, đến Sở Hoài Mân cũng không ngờ, quay đầu lại nói:
"Mau đi thôi, trời trở mưa rồi."
Lúc đầu chỉ là mưa nhỏ, li ti mà dai dẳng, chẳng mấy chốc đã thấm ướt quần áo. Mọi người buộc phải tìm chỗ trú mưa, nhưng ông trời lại chẳng để cho ai trú nổi. Mới đi được vài bước, liền đổ mưa như trút nước.
Mưa đến bất ngờ, Sở Hoài Mân cũng là lần đầu gặp phải, nhìn dân chúng phía trước hoảng hốt bỏ chạy, chẳng biết nên làm sao. Đúng lúc ấy, Tần Đường Cảnh không nói một lời, cởi áo khoác che lên đầu hai người, kéo tay nàng, lao đi trong mưa...