Nữ Đế Cùng Trưởng Công Chúa

Chương 15: Không có độc



Trời bỗng nổi cơn mưa to, mưa mãi không dứt, sắc trời mỗi lúc một âm u. Tần Cửu Phượng sốt ruột đứng ở cửa đại môn hành cung, miệng lẩm bẩm:

"Sao còn chưa về? Con nha đầu này thật chẳng nghe lời, rõ ràng hẹn nửa canh giờ mà... Không được, không ổn..."

Lời còn chưa dứt, người đã xông thẳng ra ngoài khiến đám người hầu hoảng hốt đuổi theo, vừa chạy vừa hô:

"Vương gia, ngài chậm chút! Ô kìa, ô!"

Nôn nóng quá, đến cái ô cũng quên mang theo. Ở đằng xa, Tần Cửu Phượng nghe được tiếng gọi, liền vội vã quay lại, giật lấy ô rồi lại phi nhanh ra ngoài.

...

Thế nhưng chưa đợi nàng tìm được người, hai người kia đã hóa thành 'gà mắc mưa'.

Chuyến chạy băng mưa cũng chẳng dài, không lâu sau đã tìm được một mái hiên trú tạm. Lúc này tóc tai ướt sũng, quần áo dính sát thân, chưa từng chật vật đến vậy, cũng chưa từng... vô tư đến thế.

Mãi đến khi ngâm mình trong thùng nước nóng, Sở Hoài Mân mới chậm rãi hồi thần.

Nàng tựa vào thành thùng, khép hờ mi mắt, định nghỉ ngơi một chút, nhưng trong đầu cứ mãi văng vẳng cảnh vừa nãy bị Tần Cơ Hoàng kéo chạy loạn. Tần Cơ Hoàng dùng áo khoác che lên đầu nàng, còn bản thân thì ướt đẫm cả người, trông thảm hại hơn nàng gấp bội. Nhớ lại thấy vừa buồn cười lại vừa bất lực.

Bên ngoài bình phong vẫn còn người lải nhải, khiến nàng chẳng thể yên tĩnh được.

Vì trong khách điếm chỉ còn một gian thượng phòng, hai người đành tạm dùng chung, mà nàng cũng chỉ đành chịu đựng tiếng làm phiền của Tần Cơ Hoàng.

Sở Hoài Mân không đáp lời, chỉ thỉnh thoảng khua tay khẽ tạo thành tiếng nước lộp bộp.

Một lát sau, Tần Đường Cảnh gõ nhẹ vào bình phong:

"Này, ngươi ổn chứ?"

Một hồi sau, chỉ truyền đến hai chữ:

"Chưa chết."

"Ờ." Tần Đường Cảnh đã quen với giọng điệu lạnh nhạt như thể người dưng của Sở Hoài Mân, mặt nóng dán mông lạnh cũng không thấy tức giận nữa, cúi người ngồi lại vào thùng, lẩm bẩm:

"Chưa chết là được rồi, ta còn sợ ngươi chết xó đâu chẳng ai hay."

Đối phương vẫn im lặng. Tần Đường Cảnh rỗi rãi kiếm chuyện nói vài câu, nói mãi cũng thấy vô vị liền nín luôn.

Trưởng Công chúa xưa nay vốn cao ngạo, sao thèm để ý hạng 'tiểu nhân vật' như nàng?

Hơi nước trong thùng dâng ngập, thân thể toàn thân buông lỏng. Tần Đường Cảnh cũng chẳng để tâm vị công chúa kia nữa, bản thân thoải mái ngáp một cái.

Sau bình phong, gột sạch khí ẩm, Sở Hoài Mân đứng dậy lấy khăn lau người. Làn da trắng mịn được nước nóng ôn nhuận, phớt hồng như cánh đào, vòng eo mềm mại uyển chuyển, đôi chân dài thon thả bước ra khỏi thùng, kéo theo vài giọt nước nhỏ lăn xuống mặt sàn.

Thay một bộ áo lụa đơn giản sạch sẽ xong, bên ngoài không một tiếng động. Sở Hoài Mân giơ tay gõ nhẹ vào bình phong, chờ thật lâu cũng chẳng thấy hồi âm.

Nàng đứng yên suy nghĩ giây lát, rồi nín thở bước ra ngoài, thấy bên bàn có để bộ y phục ướt nhẹp của Tần Đường Cảnh đã thay ra, hơi thở đều đều vang lên bên tai, chẳng cần nhìn cũng biết người kia đang gục đầu ngủ say không chút phòng bị.

Không lâu sau, Tần Đường Cảnh tỉnh lại, hơi nhướng mí mắt, vô thức lẩm bẩm:

"Người đâu, thay y phục cho cô vương."

Vì một câu quen miệng, Tần Đường Cảnh chợt bừng tỉnh, lập tức mở to mắt. Đứng bật dậy khỏi thùng, phát hiện trong phòng chẳng có ai, may thay Sở Hoài Mân không có ở đó, bằng không thân phận nàng sớm đã bại lộ.

"Ta bị sao thế này, lại ngủ được sao?" Vì chuyện ấy nàng rất bực bội, ngồi trước bàn tự kiểm điểm bản thân.

Bởi xưa nay hiếm khi buông lỏng như vậy, dù ở Tần cung, giấc ngủ của nàng vẫn luôn rất nông, có chút động tĩnh là lập tức tỉnh lại. Huống chi bây giờ đang ở nơi đất khách quê người, lại là một tiểu khách điếm chẳng rõ lai lịch.

Nơi này không tiện ở lâu, Tần Đường Cảnh vội thu dọn hành lý định rời đi. Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nàng bước ra mở, liền thấy Sở Hoài Mân.

"Ta tưởng ngươi vẫn còn ngủ." Vẻ mặt Sở Hoài Mân bình thản.

Tần Đường Cảnh nhìn nàng, rồi lại nhìn món đồ nàng đang cầm trên tay:

"Cái gì đó?"

"Trà gừng."

"Còn cái này?" Nàng cau mày, ngửi kỹ thì thấy có mùi gì đó là lạ.

"Hương liệu, tiểu nhị đưa, nói giúp dễ ngủ. Trong phòng cũng có."

"Ta có ngủ lại đâu, còn đốt hương làm gì?" Hại nàng suýt lộ bí mật.

Sở Hoài Mân mặt không biểu cảm, đưa chén trà tới:

"Uống vào giúp trừ hàn, khử ẩm."

Mùi ấy quả thực khó chịu, Tần Đường Cảnh nhăn mặt ghét bỏ. Sở Hoài Mân thấy nàng lưỡng lự bèn nói thẳng:

"Không có độc."

Tần Đường Cảnh chẳng phải người chua ngoa. Nghe lời ấy liền biết Sở Hoài Mân có ý tốt, dứt khoát giơ tay nhận lấy, bịt mũi uống một hơi, lập tức cảm thấy họng nóng rát, vào bụng rồi thì ấm lên rõ rệt.

Đặt chén rỗng xuống, nàng lau miệng, hỏi qua loa:

"Ngươi uống chưa?"

"Rồi."

"Dầm mưa lâu như thế, ngươi có thấy khó chịu chỗ nào không?"

"Không." Sở Hoài Mân thong thả đáp, "Mưa đã tạnh, chúng ta nên đi thôi."

Tần Đường Cảnh cũng đang có ý ấy, khẽ gật đầu:

"Ngươi nói đúng. Ngươi ra ngoài lâu như vậy, hoàng huynh ngươi liệu có sốt ruột phái người ra cung tìm không?" Nghĩ đến tiểu hoàng thúc, nàng lại tiếp lời, "Đến khi đó làm loạn lòng dân trong thành, tội lớn đấy. Chúng ta phải về trước khi trời tối."

Nói rồi, trên mặt liền thoáng hiện vẻ sốt ruột. Ánh mắt ấy rơi vào mắt Sở Hoài Mân, nàng quay đầu nhìn về phía trời, ánh sáng âm u hắt vào đáy mắt nàng, dường như lóe lên một tia sáng khó nhận.

"Cửu Vương gia đang chờ ngươi dưới lầu." Sở Hoài Mân nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, Tần Đường Cảnh sững người, lập tức hiểu ra, vội vàng chạy xuống lầu. Còn chưa thấy bóng tiểu hoàng thúc đâu đã thấy một bàn tay nhanh như chớp nhéo lấy tai nàng, tiểu hoàng thúc giận dữ quát:

"Bổn vương đã dặn con bao nhiêu lần, phải về đúng giờ, không được lang thang bên ngoài, hại ta tìm khắp nơi!"

Tần Đường Cảnh chột dạ, vội vàng xin tha:

"Ta đâu có biết sẽ mưa to như vậy... Tiểu hoàng thúc nhẹ tay chút, ta biết sai rồi!"

"Lần nào cũng biết sai, lần nào cũng không sửa! Con muốn dọa chết bổn vương thật sao? Nói đi, con có đáng đánh không hả!"

"Ta không phải con nít nữa, người không được đánh ta..."

"Trong mắt tiểu hoàng thúc con, con mãi mãi là đứa con nít!"

"Đó không phải lý do để người đánh ta..."

"Đánh con còn cần lý do sao?"

Từ khi hoàng chất nữ lên ngôi, thái độ của Tần Cửu Phượng đối với nàng luôn cung kính, nhưng một khi bị nàng chọc giận thật sự liền lập tức trở lại dáng vẻ trước kia—giống hệt như lúc nàng còn bé không nghe lời, bị bắt lôi ra dạy dỗ một trận.

Khách điếm nhỏ chen đầy người xem náo nhiệt, Sở Hoài Mân không muốn xen vào chuyện "chú cháu" của họ, liền đi đường sau rời khỏi.

"Trưởng Công chúa, thần đến chậm, xin thứ tội." Trần Hạo bước lên nhận lỗi.

"Không sao, bổn cung không hề gì. Bên đại vương thế nào rồi?"

Sắc mặt Trần Hạo có chút tối: "Hôm nay đại vương nổi trận lôi đình, đập tan Phi Vân điện."

"Tại sao?"

"Ngài xử trí Đặng Khởi chưa lâu, Chu đại phu lập tức vào cung gặp đại vương, e là... nói mấy lời không hay, khiến đại vương tức giận."

"Chu đại phu cũng chỉ có chút bản lĩnh đó." Bước chân Sở Hoài Mân vững vàng, ánh mắt sâu thẳm.

Mọi việc đều trong dự liệu. Nhưng bị thần tử của mình đâm sau lưng lại vô cùng chua chát. Trớ trêu hơn là hoàng huynh nàng có phản ứng cảm xúc—chứng tỏ đã chạm tới giới hạn nhẫn nại của hắn.

Trần Hạo thở dài: "Chỉ mong đại vương... có thể tin tưởng hơn một chút."

Tin tưởng không phải lời nói suông, mà phải thể hiện trong từng việc, từng chi tiết. Nói đến tin tưởng, cả hai huynh muội đều bán tín bán nghi, chẳng ai hoàn toàn tin ai, chỉ tin chính mình.

Trời đã tối, gió đêm se lạnh, kiệu lập tức chuyển hướng về hoàng cung.

Sở Hoài Mân vén rèm nhìn về khách điếm, ánh mắt quay đầu lại, dừng thẳng ở cung điện rực rỡ bị bóng đêm bao phủ—nơi ấy tinh xảo huy hoàng, nhưng lại trĩu nặng áp lực, ngột ngạt như chính đêm tối ấy.

"Phụ vương..."

"Phụ vương nhất định sẽ khỏe lại, Sở quốc không thể không có phụ vương."

"Đứa ngốc, thân thể phụ vương thế nào, phụ vương hiểu rõ nhất." Đêm đó, tiên vương Sở quốc nằm trên giường bệnh, sinh mệnh chỉ còn trong sợi tóc, ông khẽ than một tiếng, "Nếu Mân Nhi của phụ vương là nam nhi, còn lo gì Sở quốc không hưng thịnh, thiên hạ chẳng thống nhất, trời chẳng thương ta."

"Chỉ cần phụ vương bình an, nhất định người sẽ thống nhất thiên hạ!"

Tiên vương nhắm mắt, yếu ớt mỉm cười: "Đó là tâm nguyện cả đời của phụ vương, tiếc là thân thể không chịu nổi, không thể thân chinh chiến trường, chẳng thể thấy ngày non sông thống nhất."

"Phụ vương..." nàng bật khóc.

"Mẫu hậu con mất sớm, chỉ còn con và hoàng huynh con. Cả đời này phụ vương chỉ có một nhi tử, nhưng hoàng huynh con lại không ra gì, tính tình nóng nảy, không có khí chất quân vương, chẳng thể thành nghiệp lớn. Phụ vương sao yên tâm giao Sở quốc cho nó được?"

"Mân Nhi, con thông tuệ hơn hoàng huynh, hợp với vị trí này hơn. Nhưng con là nữ nhi, làm sao chống đỡ nổi? Phụ vương chỉ sợ con phải chịu khổ, lại không dám trái thiên mệnh. Phụ vương chỉ mong con sau này giúp đỡ hoàng huynh nhiều hơn, giữ cho Sở quốc không sụp đổ."

"Phụ vương biết Mân Nhi có lòng vì dân, chí lớn mênh mông. Đôi khi phụ vương tự hỏi, liệu Mân Nhi của phụ vương có thể thành đại nghiệp chăng..."

Tiên vương nắm chặt tay nữ nhi, gắng sức ngồi dậy xoa đầu nàng, trong mắt chan chứa yêu thương: "Mân Nhi đừng khóc, con lớn rồi, sau này nhất định sẽ gả được cho một phò mã tốt, sống một cuộc đời an ổn."

Ánh mắt mờ dần, tiên vương dịu dàng lau nước mắt cho nàng, khẽ cười khổ: "Phụ vương chỉ không yên tâm về con. Từ nay về sau, hai huynh muội con phải nương tựa vào nhau."

Hơi thở ngày càng yếu, tiên vương cuối cùng cũng không trụ nổi, ngã vào lòng nữ nhi.

"Mân Nhi đừng sợ, phụ vương dưới cửu tuyền sẽ phù hộ cho con."

"Mân Nhi à, cả Sở quốc... đều trông vào con." Trước khi khép mắt, tiên vương ngắt quãng mà nói: "Mân Nhi, nếu ngày đó thật sự đến... thì con hãy làm như Tần quốc biến pháp... thay thế nó."

Rèm xe đột nhiên hạ xuống, che khuất tất cả.

Trong ngõ truyền ra giọng nói nhàn nhạt: "Chu gia... không thể giữ lại."

Một lúc sau, có người do dự: "Ngài vẫn giữ Chu gia đến giờ, giờ ra tay bất ngờ... e là khiến đại vương sinh nghi?"

"Giữ cũng đủ lâu rồi."

Ít nhất cũng đã phòng xa, chuẩn bị hai đường để bảo vệ Sở quốc toàn vẹn.

Lúc này trong khách điếm, hai chú cháu sau trận "giao thủ" thì mặt mày lấm lem.

"Trái tim Trưởng Công chúa là đá tảng, con có ủ cũng không ấm được, bỏ cuộc đi. Con thấy không, nàng đi rồi cũng chẳng buồn nói với con một tiếng." Tần Cửu Phượng chỉnh lại vạt áo, hất tay nàng ra, "Mai lấy được bồi thường thì về nước luôn."

Tần Đường Cảnh không chịu, ôm lấy tiểu hoàng thúc cười tít mắt: "Tiểu hoàng thúc, tim người chẳng phải cũng là đá tảng sao?"

"Ta là tiểu hoàng thúc của con, khác chứ!"

"Phải phải phải," Tần Đường Cảnh gật đầu, nịnh nọt thành thục, "Chỉ có tiểu hoàng thúc đối xử với ta là tốt nhất, ngay cả mẫu hậu cũng không bằng người."

Tần Cửu Phượng tức đến bật cười: "Mẫu hậu là mẫu hậu của con, đồ vô tâm, mẫu hậu mới là người thương con nhất!"

"Giống nhau cả, đều tốt như nhau."

"Con nhìn con xem, tới Sở quốc mà giống gì không biết? Con—"

Cái kiểu "vượt mặt leo đầu" đúng là chỉ có Tần Cơ Hoàng dám làm, nàng liền thản nhiên tiếp lời: "Giống tiểu hoàng thúc."

Tần Cửu Phượng nghẹn lời.

Tần Đường Cảnh quay đầu hỏi người hầu: "Chúng ta có giống nhau không?"

"Giống ạ." Người hầu đáp ngay, "Giống như đúc từ một khuôn ra vậy."

"Tiểu hoàng thúc nghe thấy chưa?" Tần Đường Cảnh tựa vào vai Tần Cửu Phượng, đuôi mắt cong cong, cười gian, "Nếu không phải ta có mẹ ruột, người ta còn tưởng là người sinh ra ta đó."

Hoàng chất nữ mà không đứng đắn thì ngay cả nàng cũng sợ. Tần Cửu Phượng mặt đỏ tai hồng, nghiêm chỉnh đứng dậy: "Được rồi được rồi, về nước thôi."

Tất nhiên còn nói thêm một câu: "Nhưng trong năm ngày, nhất định phải trở về."